KINH BÁCH DỤ (CHUYỂN THƠ)
BÀI 24: TRỒNG HẠT MÈ RANG
TRÍ MINH ĐẶNG HÙNG ANH
Xưa có kẻ khờ ăn mè sống
Nghe vị, mùi chẳng giống mè rang
Mè rang thơm, béo vô vàn
Còn mè để sống rõ ràng kém xa
Mè rang chín thật là quý vậy
Nếu đem trồng sẽ nẩy hạt ngon
Nghĩ rồi lấy hạt rang giòn
Đem gieo những đợi cây con lên dày
Nhưng mà chẳng có cây nào mọc
Chỉ còn đây vườn trọc mà thôi
Mè rang đã chết hạt rồi
Đâu còn sự sống mà trồi lên cây...
Có người đã bấy nay tu học
Nếm ít nhiều hương vị đạo mầu
Nghĩ tu khổ hạnh khó sao!
Theo đường Bồ tát biết bao giờ thành?
Nên nôn nóng được nhanh giải thoát
Tìm hạnh nào dễ đạt mong cầu
Muốn lìa sanh tử cho mau
Cầu A-La-Hán khác đâu rang mè
Dẫu sau muốn cầu về bến giác
Không còn hơi bơi thoát đến bờ
Như mè rang đã chết trơ
Đâu lên cây nữa mà mơ hạt lành.
Bình luận bài viết