KINH BÁCH DỤ (chuyển thơ)
TRÍ MINH ĐẶNG HÙNG ANH
BÀI 18: LÊN LẦU MÀI DAO
Ngày xưa có một người nghèo khổ
Làm cho Vua đã mấy năm qua
Thấy hắn cần mẫn, thật thà
Thân hình gầy guộc Vua mà xót thương
Nên ban cho một con lừa chết
Hắn vui mừng tìm cách lóc da
Dao cùn cắt mãi không ra
Phải đi tìm đá mài mà mài dao
Hắn biết ở lầu cao có đá
Lên mài xong vội vã xuống liền
Một hồi hết bén lại lên
Lên lên, xuống xuống làm điên cả đầu
Hắn đổi cách, vác lừa lên đó
Để vừa mài vừa xẻ cho mau
Vác lừa nặng cố lên lầu
Ì à! Ì ạch! làm câu chuyện cười...
Ở thế gian có người phá giới
Lại thí tiền tích phước để dành
Những mong được lắm quả lành
Sau khi đã chết được sanh lên trời
Họ cũng giống như người ngớ ngẩn
Lên mài dao ở tận lầu cao
Vác lừa lên ngược mệt sao!
Bỏ nhiều công sức thu vào ít thay!
Bình luận bài viết