KINH BÁCH DỤ (chuyển thơ)
TRÍ MINH ĐẶNG HÙNG ANH
Bài 7: MẠO NHẬN NGƯỜI KHÁC LÀ ANH CỦA MÌNH
Xưa có một chàng trai tuấn tú
Lại giàu sang, ai cũng mộ danh
Có tên kia cứ quẩn quanh
Mạo xưng người ấy là anh của mình
Bỗng anh chàng thình lình mang nợ
Hắn nghe tin liền sợ lảng xa
Lại phân trần với người ta
Rằng: Người đó không phải là anh tôi
Người nghe chuyện kỳ khôi, bèn hỏi
Hắn ta tuôn lời nói phũ phàng:
- Thấy chàng trai ấy giàu sang
Tôi cần tiền mới bắt quàng làm anh
Nay ổng đã biến thành con nợ
Tôi được gì mà vớ làm anh?
Người cười khi tỏ ngọn ngành
Cho tên đó thuộc đồ ranh trổ trời...
Cửa Từ Bi là nơi tu học
Lại có người đến bởi lợi danh
Mạo xưng Phật tử thuần thành
Gặp cơn pháp nạn chối quanh, chạy dài.
Bình luận bài viết