KÍNH MỪNG LỄ PHẬT THÀNH ĐẠO
CHÚNG KINH TUYỂN TẠP THÍ DỤ ĐỂ THÀNH QUẢ VỊ PHẬT
TRÍ MINH ĐẶNG HÙNG ANH
chuyển thơ
A Nan và Đức Phật
Có một hôm A Nan bạch Phật:
- Ngài sinh ra ở chốn hoàng cung
Xuất gia, khổ hạnh sáu năm
Rồi thành chánh giác khi ngồi gốc cây
Như vậy có phải là quả Phật
Người đi tu cũng dễ tựu thành?
Trên đường học đạo,tu hành
Con chưa thấu hiểu ngọn ngành, trước sau
Phật liền kể một câu chuyện lạ:
- Xưa, có ông trưởng giả rất giàu
Bạc vàng, sành sỏi từ lâu
Những mơ ngọc bội,trân châu chưa từng
Nào kể chi gian truân, hiểm họa
Dẫn người vào biển cả, đảo xa
Đến nơi, chích máu mình ra
Nhử con sò ngọc, đau, đà thấu tim
Mãi ba năm, mới tìm được ngọc
Bỏ bao công cực nhọc bấy nay
Quay thuyền, lướt sóng như bay
Niềm vui lan cả trời mây sáng bừng
Ghé qua đảo, lại dừng lấy nước
Người cùng đi liền cướp trân châu
Xô ông ấy xuống giếng sâu
Lấp xong miệng giếng, rủ nhau lẻn về
Ở trong giếng bốn bề tăm tối.
Bỗng sáng ra một lối bên hông
Thấy con sư tử lá lông
Vào đây uống nước mà lòng sợ run
Nó uống xong liền chun đi mất
Ông lần theo lối đó chui ra
Tìm đường về tới quê nhà
Chính nhân có mặt, tà ma rụt đầu
Ông hỏi: Bay dấu đâu ngọc bội?
Biết khôn ngoan trả lại cho ta
Nếu không, khi tố giác ra
Cùm, gươm kia chẳng có tha tội này!
Tụi nó biết ông đầy thế lực
Cãi làm sao, sự thực phơi bày
Kinh hoàng, chúng trả tận tay
Ngọc về với chủ, xóa ngay lỗi lầm
Có hai đứa trẻ con thấy ngọc
Nói rằng do từ túi sinh ra
Ông cười, nói với người nhà
Chúng đâu biết ngọc ở xa nghìn trùng
Nhìn A Nan ôn tồn Phật dạy:
- Thấy ta thành Phật dưới gốc cây
Tưởng đâu tu một đời này
Như bé kia thấy ngọc ngay túi mình
Vậy, nếu muốn đạt thành chánh giác
Phải phát tâm Bồ Tát dấn thân
Đêm ngày lục độ tinh cần
Làm cho công quả lớn dần không ngơi
Phải trải qua nhiều đời ,nhiều kiếp
Đâu chỉ tu một hạnh là xong
Tu một đời, xả một thân
Mà thành đạo quả là không được rồi.
Bình luận bài viết