MẸ
DƯƠNG XUÂN ĐỊNH
Con đường nhỏ đưa chân về xóm nhỏ
Gian bếp nhà bao kỷ niệm ấm êm
Cơm mẹ nấu độn sắn khoai một thuở
Gợi lòng con những ký ức êm đềm
Dẫu đi xa ngàn đời con vẫn nhớ
Mẹ nhân từ giữa bề bộn đắng cay
Mẹ thanh tịnh cho con từng hơi thở
Cho con yêu năm, tháng, cuộc đời này
Con nhớ mẹ suốt một đời vất vả
Mong cho con được vươn thẳng làm người
Những mất mát mẹ giành riêng cho mẹ
Để con còn có được những niềm vui
Con nhớ mãi đẹp sao làn tóc mẹ
Và nụ cười thanh khiết nở trên môi
Đôi tay ấy nở thành vòng tay mẹ
Chở che con như bóng mát trong đời
Con nhớ mãi dáng mẹ xưa lầm lũi
Trên đường mòn mẹ gánh đã bao năm
Những chiếc áo đã sờn vai trĩu nặng
Trời nắng, mưa, ôi nhịp điệu âm thầm
Chiều nay gió thổi mùa thay lá
Nhớ ngày xưa manh áo ấm khoác hờ
Vẫn lặng lẽ, mẹ âm thầm ra chợ
Sợ con mình lạc bước bơ vơ
Làn khói lam chiều ai đốt đó
Như bâng khuâng nhớ mẹ đang ngồi
Dáng mẹ mặc vui, buồn năm tháng
Con sẽ về để mẹ lên ngôi.
BRVT, 2019
Bình luận bài viết