Thông tin

MÓN QUÀ CUỐI NĂM

 

NGUYỄN QUỐC NGUYÊN

 


 

- Hậu, dậy mau! Tới giờ đi làm rồi kìa.

Nó giật mình thức dậy bởi câu đánh thức to tiếng của bạn mình. Mặt vẫn còn ngái ngủ, nó nhìn lên đồng hồ treo tường:

- Ôi chết, 5 giờ chiều rồi cơ à? Sao mày không đợi 6 giờ rồi gọi tao dậy luôn hả thằng quỷ?

Thằng Bình, bạn cùng phòng với nó đang sửa soạn quần áo đi làm, bực mình nói:

- Mày có biết tao gọi mày bao nhiêu lần không? Đã bảo là lo ngủ bù để chiều đi làm mà mày vẫn cắm đầu cắm cổ vào mấy quyển truyện tranh. Giờ còn trách gì nữa?

- Tao biết… nhưng mà buồn quá, mày ạ! Đọc để giải khuây, chứ dãy nhà trọ này còn ai ngoài tao với mày mà trò chuyện. Cuối năm, ai cũng về quê ăn Tết cả rồi!

- Dẹp nỗi buồn qua một bên đi, dậy vệ sinh cá nhân nhanh rồi đi làm. Đến trễ bị trừ tiền thì đừng có than với thở nhá.

Nghe nói đến chuyện trừ tiền, nó ngồi bật dậy theo quán tính, vội vô nhà tắm xối vài ca nước rồi diện đồ đi làm.

Chạy xe đạp trên phố vào buổi chiều cuối năm, nó thấy lòng nôn nao, háo hức vô cùng. Hai bên đường có nhiều hàng hoa cúc, hoa hồng, mai, đào… được bày bán la liệt. Chốc chốc, nó lại bắt gặp vài gian hàng quần áo lề đường. Nó định dừng xe lại ngắm nhưng bị trễ giờ làm nên vội lướt đi nhanh. Qua các siêu thị, trung tâm điện máy, điều làm nó da diết, bồi hồi hơn khi những bản nhạc xuân Ngày Tết quê em, Mùa xuân ơi, Xuân họp mặt,… lại vang lên trong bầu không khí giá lạnh. Phố đã lên đèn. Dòng người đeo khẩu trang ra đường thưa thớt vì dịch, nhưng trên đôi mắt của họ hiện lên một niềm hân hoan, hạnh phúc và khát vọng. Hai bên đường, người ta trang trí nhiều đèn hoa lung linh, rực rỡ đánh tan đi bầu không khí u ám của dịch COVID-19. Tự dưng nó lại nhớ đến quê nhà: “Phải chi bà con ở quê được ăn Tết trang hoàng như thế nhỉ?”.

Quê nó và thằng Bình ở vùng sâu, đồng hương. Hai đứa tình cờ gặp nhau ở thư viện trường, hợp tính rồi dọn về ở chung, thân nhau như anh em ruột. Do hoàn cảnh khó khăn nên nó phải sống tự lập, ngay từ năm nhất. Hầu như mọi chi phí sinh hoạt, tiền sách vở, tiền trường đều một tay nó lo liệu. Ở quê nhà, ba mẹ nó còn phải lo cho 3 người em cái ăn, cái mặc và chuyện học hành. Nó biết thế nên chẳng khi nào gọi điện về xin tiền mà lo đi làm thêm trang trải. Nhưng khổ nỗi mấy tháng qua “mắc dịch”, nó chẳng làm gì ra tiền, phải nhờ sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm và sự hỗ trợ của chính quyền địa phương. Mỗi lần gọi điện về quê là nó và gia đình khóc như mưa qua video.

Quán nơi nó làm không đông khách. Lý do là vì dịch bệnh nên chủ quán giới hạn khách đến dùng bữa. Khu nơi đây là trung tâm thành phố sầm uất, nên phần đông thực khách đều là dân đại gia lắm tiền. Hôm nay, nó được phân công phục vụ đôi vợ chồng trung niên đang ngồi ở góc trái nhà hàng. Họ thích yên tĩnh để tận hưởng cuộc trò chuyện lãng mạn. Nhìn họ hạnh phúc, ấm cúng, vô lo mà nó cảm thầy buồn cho ba mẹ mình. Họ cũng bằng tuổi với hai vị khách này nhưng số phận lại khác nhau. Phải chi nó sớm tốt nghiệp, có một công việc ổn định, lương cao thì đỡ cho ba mẹ biết mấy…

- Hậu… Hậu… Hậu… - anh quản lý gọi.

Nó giật mình tỉnh mộng.

- Dạ, anh gọi em?

- Nãy giờ đứng mơ mộng gì thế? Hai vị khách đó bảo tính tiền kìa.

Hậu vội vàng đi lại xin lỗi rối rít. Người phụ nữ cười trìu mến:

- Không sao, con trai. Sinh viên xa nhà à, sao cuối năm không về quê vậy con?

- Ơ, sao cô biết con dân tỉnh lẻ hay thế? Dạ, con ở lại làm thêm để trang trải việc học ạ!

- Cô công tác bên quản lý nhân sự, nhìn người không nhầm đâu nhé! Đây, tiền bữa ăn, khỏi thối con nhé!

Nói xong, cả hai tình tứ dắt nhau ra nhà xe. Chiếc ô tô Rolls Royce vừa chạy thì nó chạy theo ra hiệu cho xe dừng lại:

- Cô ơi, cô làm rớt chiếc nhẫn dưới sàn ạ!

Người phụ nữ nhận lấy, không quên cảm ơn. Chiếc xe vội lao đi vun vút hòa trong ánh đèn cao áp sáng ngời. Nó nhìn theo đầy vẻ khao khát:

- Họ giàu thật…

***

“Cốc cốc cốc” - tiếng gõ cửa liên tục nhưng không ai lên tiếng. Bình đang làm đồ ăn nên bảo nó:

- Mày nhấc cái mông dậy mở cửa giúp tao, có ai gõ cửa kìa.

Nó vẫn còn ngái ngủ nhưng rồi sực nhớ đến điều gì đó, hoảng hồn ngồi bật dậy như bị ai thôi miên:

- Ý chết, Bình ơi! Không lẽ bà chủ nhà đòi tiền phòng tháng này. Làm sao đây?

- Trời ạ! Tao nghĩ dịch bệnh mấy tháng qua, bà ấy không khó dễ đâu mà!

- Nhưng tao đã hẹn 3 lần rồi đó. Giờ gặp bà ấy mà chưa có tiền, có lẽ bà ấy sẽ mắng tao một trận ra trò. Thôi, mày làm ơn ra mở cửa giúp tao với. Tao vào nhà tắm né một tí.

Bình không nói thêm, vội ra mở cửa phòng:

- … Cô chú tìm ai ạ?

- Có phải đây là phòng của cậu Hậu không? - Người phụ nữ từ tốn hỏi.

- Dạ đúng rồi ạ! Mời cô chú vào, để con đi gọi nó. Phòng chật lắm, mong cô chú thông cảm nhé!

Bình bên trong nhà tắm, nghe ngóng không phải chủ nhà, vội mở cửa đi ra:

- Ơ, hình như là cô chú tối qua có ghé nhà hàng chỗ con làm dùng bữa?

- Đúng rồi! Cô tới tìm con có một chuyện…

- Sao cô chú biết chỗ con ở hay vậy?

- Khi nãy cô có ghé nhà hàng xin địa chỉ đấy. Cô với chú đến là để tặng con một món quà thay cho lời cảm ơn về chuyện tối qua.

- Dạ, chuyện nhỏ mà, đâu có gì phải cảm ơn con đâu cô.

Người đàn ông giải thích:

- Biết là chuyện nhỏ, nhưng xã hội bây giờ đâu còn nhiều người thật thà như con chứ! Chiếc nhẫn ấy không những là món quà kỷ niệm chú tặng cho cô, mà nó đáng giá cả một gia tài đấy! Thôi không nói vòng vo nữa, đây, cái này chú tặng cho con, để con có thể về quê ăn Tết với gia đình. Chú biết gia đình con không mấy dư dả, nên Tết Ta con phải tha phương nơi quê người. Bạn của con cũng có một phần quà nhỏ, vì chú nghĩ bạn ấy cũng có hoàn cảnh giống như con.

Nó và Bình ngập ngừng giây lát rồi nhận hai phong bì. Cả hai mở ra bên trong rồi thảng thốt:

- Chao ôi, nhiều quá cô chú ơi. Con không thể nhận đâu, dù trong lúc này con rất cần tiền.

- Con nhận đi cho vợ chú vui. Không có con, vợ chồng chú mất gấp 10 lần số tiền ấy. Thật ra, vợ chồng chú đã lên kế hoạch sang năm sẽ đi về quê làm một chuyến thiện nguyện. Nhưng đi đâu chi cho xa khi hoàn cảnh khó khăn, tốt bụng đang ở gần bên.

Nhưng… Con không muốn mắc nợ ai đó với số tiền quá nhiều.

- Đừng khách sáo thế! À, thôi thế này, coi như chú cho hai con mượn đấy! Khi nào có thì trả lại cho chú, còn không thì thôi nhé. Không nói nhiều nữa, giờ vợ chồng chú về đây. Chiều sẽ có người mang hai vé máy bay đến cho tụi con. Vào nhà hàng xin nghỉ gấp rồi về đoàn viên gia đình. Chúc hai con lên đường thượng lộ bình an.

Nó và Bình mừng lắm, cứ như mèo mù vớ phải cá rán. Thật hai đứa không thể tin nổi tự dưng mình lại có được món tiền lớn thế này. Không suy nghĩ thêm nữa, hai đứa vội đi đóng tiền phòng, thu xếp đồ đạc rồi chạy đến chỗ làm xin nghỉ đột xuất. Nó nhủ thầm: “Tối nay bay rồi! Vậy là ngày mai, ba mươi Tết, mình sẽ gặp được cả nhà. Chắc là họ bất ngờ lắm đây”. Tất cả đều nhờ vào tính trung thực, không tham lam của nó. Tất nhiên không phải ai cũng tốt bụng, rộng tay như đôi vợ chồng ấy. Nhưng cứ sống tốt đi, đạo đức đi, ngay thẳng đi, rồi có lúc đức tính ấy cũng được đền bù xứng đáng. Và nó luôn nguyện với lòng, nếu trong tương lai có cuộc sống khá giả, nó sẽ tìm hai vị ân nhân để gửi lại số tiền ấy.

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Tịnh Độ Đại Kinh (Tập 10)/ Giải, diễn nghĩa: Pháp sư Tịnh Không/ Trưởng ban biên dịch: Tỳ kheo Thích Đồng Bổn/ Đọc: Tú Trinh
    • Tịnh Độ Đại Kinh (Tập 9)/ Giải, diễn nghĩa: Pháp sư Tịnh Không/ Trưởng ban biên dịch: Tỳ kheo Thích Đồng Bổn/ Đọc: Tú Trinh
    • Tịnh Độ Đại Kinh (Tập 8)/ Giải, diễn nghĩa: Pháp sư Tịnh Không/ Trưởng ban biên dịch: Tỳ kheo Thích Đồng Bổn/ Đọc: Tú Trinh
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 21
    • Số lượt truy cập : 6713011