MỘT NGÀY BÊN QUÁN TRỌ
THÍCH TÁNH TUỆ
Ngày tháng vội qua như làn gió thoảng
Phủ tàn tro bao diễm lệ mùa xuân…
Và thực tại cuốn xô dòng thác lũ
Ôi gạo tiền, cơm áo… kiếp lao lung…
Có than thở, khóc, cười… đâu khác được!
Nhìn dòng xe xuôi ngược… chợt thương đời
Thôi thì cứ bình yên như cỏ dại
Ngắm mây trời trôi nhẹ… để lòng tươi…
- Em cứ sống là chính mình như thế
Chút dại khờ như chẳng biết điều chi
Với muôn loài hết lòng khi có thể
Để đắp bù… mai mốt nọ phân ly…
Em cứ sống, hãy nhớ mình đang thở!
Một hơi tàn khôn, dại cũng như nhau.
Bóng hạnh phúc cả một đời đeo đuổi
Vội nhòa theo hơi thở lúc… qua cầu!
Vui cũng sống mà buồn cũng phải sống
Cớ sao mình không chọn sống thảnh thơi?
Ngày cũng hết mà đêm dài cũng hết
Dại gì không buông xả tất, rong chơi!
- Trời chớm thu, vàng rơi bên quán trọ…
Mỉm môi cười, chân bước chậm… an vui…
Bình luận bài viết