MÙA XUÂN ĐÍCH THỰC
TUỆ QUÁN
Trong thời tiết xoay vần, bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông thay nhau, mùa Xuân được chọn cho khởi đầu một năm mới. Mùa Xuân cũng là mùa đẹp nhất, lòng người vui vẻ đón chào, hân hoan nhất. Bầu trời trong xanh hơn, tia nắng ấm áp hơn khi mùa Đông giá rét đã đi qua. Cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa cỏ thay sắc áo Xuân tươi thắm. Chim hót líu lo, cành đào hồng thắm, mai vàng rực rỡ, lòng người rộng mở, ấm áp hơn, tất cả đều hân hoan trong sắc Xuân.
Nhưng bốn mùa luôn thay đổi, cuộc đời cũng vần xoay. Tất nhiên phải chấp nhận bốn mùa theo thời tiết, nhưng có lẽ trong lòng ai cũng mong ước, tâm hồn mình luôn tràn ngập mãi mùa xuân.
Có thể như vậy được chăng? Và bằng cách nào?...
Tạm mượn hai câu chuyện, cùng một nội dung, đơn giản ngắn gọn, đạo lý giúp con người vượt qua bao nghịch cảnh, cần nhẫn nại, ẩn thân, dẹp đi tự ngã, lăng lẽ, ẩn tàng, Đêm Đông tăm tối giá rét sẽ qua, rồi sẽ tìm lại mùa Xuân nơi lòng mình.
Cũng là qua câu chuyện ngắn, ai nhận được yếu chỉ chư Tổ, chư Phật chỉ bày, thoát cũi sổ lồng, thoát khỏi sự trói buộc của tâm thức, vượt qua thế giới tương đối nhị nguyên, thể nhập trong ánh sáng nguyên sơ, nhận lại nơi mình mãi mãi một Mùa Xuân đích thực.
CHIM SẺ VÀ SƠ TỔ
Chim sẻ nhốt trong lồng
Duyên lành Tổ đi qua
Tổ ơi, cho yếu chỉ
Giúp con được tự do!
Tội nghiệp con, sẻ khờ!
Hãy lặng lẽ im hơi
Chim nhận ra lời dạy
Nhắm mắt nằm ngay đơ
Chủ thấy sẻ bất động
Nghĩ nó đã chết rồi
Đem sẻ ra khỏi lồng
Thừa cơ chim vỗ cánh.
NAI CON
Chuyện ngày xưa Phật kể
Nai con được dạy dỗ
Huấn luyện cùng thực hành
Bởi Nai Chúa đầu đàn
Nhưng vì tính trẻ con
Vẫn còn ham chơi lắm
Dạo ngắm cảnh rừng hoang
Lìa đàn sa bẫy rập
Đau đớn đến tột cùng
Vẫy vùng càng siết chặt
Hoảng loạn và tuyệt vọng
Lòng bỗng nhớ Chúa Nai
Trợn mắt, sùi bọt mép
Phóng uế ra khắp nơi
Nín hơi bụng trương phình
Duỗi mình nằm ngay đơ
Sáng sớm thợ săn đến
Nhìn thấy nai như vậy
Chắc mắc bẫy khá lâu
Giờ âu đã chết sình
Liền tháo bẫy khỏi chân
Quay lưng đi gom cỏ
Nai nhỏ chờ có vậy
Vùng dậy phóng về rừng…
Bình luận bài viết