NGẪU HỨNG PHÁC HỌA
TIỂU LỤC THẦN PHONG
SƯ
Tụng kinh thông thuộc làu làu
Muôn duyên buông bỏ lấy đâu buộc mình
Công phu vạch một lộ trình
Cười khàn thế sự như hình chiêm bao
TĂNG
Tâm hình dị tục khác người
Đắp y cạo tóc ngược đời mà đi
Quyết lòng trưởng dưỡng từ bi
Huệ khai đắc đạo đến thì chưa thôi
KINH
Kim ngân ngọc ngữ kho tàng
Lời lời độ thế hàng hàng chân như
Mấy mươi thế kỷ kể từ
Hội đồng kết tập bây chừ còn đây
KỆ
Những lời trí huệ truyền thừa
Hậu sinh lận đận vẫn chưa thọ tròn
Ấy là bút tích di ngôn
Kể từ sơ tổ vẫn còn hôm nay
THIỀN
Chỉ là mọi sự tạm dừng
Quán cho thấy rõ tận từng gốc căn
Dòng đời một vệt sông trăng
Sát na sanh tử vĩnh hằng vượt qua
TRẦN
Vô cùng dụ hoặc người ta
Lục căn đắm đuối thành ra buộc ràng
Đam mê phiền não vô vàn
Tử sanh bất tận laị càng nhọc thân
DỤC
Lòng tham đâu biết điểm dừng
Bạc tiền, danh dự, tưng bừng uống ăn
Chơi bời nhan sắc tung tăng
Đọa là cái chắc ấy rằng tự thân
TỈNH
Nhác trông những tưởng rằng khờ
Ấy mà tuyệt đỉnh có ngờ gì không
Lách mình ra khỏi bụi hồng
Bỏ buông muôn sự vun trồng thiện căn
MÊ
Tranh giành danh phận ngôi cao
Phừng phừng đấu đá hại nhau đến cùng
Thông minh quá độ hóa khùng
Một ngày trở gió vào chung một lò
TÌNH
Tưởng tình hóa đá mất rồi
Từ lâu chẳng thấy bồi hồi chút chi
Tình cờ thấy mặt thanh mi
Nửa đêm ngồi dậy chép ghi vội vàng
TƯỞNG
Mơ màng chẳng rõ mặt mày
Bao nhiêu huyễn tượng vần xoay trong đầu
Vọng là gốc rễ thâm sâu
Ngủ trong tạng thức từ lâu lắm rồi
ĐẠO
Ngỡ rằng trốn tránh cuộc đời
Ai hay dõng mãnh không lời mà đi
Ngày đêm nương náu từ bi
Độ mình là lẽ lại vì thế nhân
ĐỜI
Tưởng rằng thật
Mải mê chơi
Một hơi thở dứt uổng đời biết bao
Cuộc trăm năm những xôn xao
Biết đâu họa phước lối nào tái sanh
PHƯỚC
Nhiều tiền của
Lắm lợi danh
Bao nhiêu thuận lợi và hanh thông đời
Tiếc rằng không cứu được người
Một mai hết
Ắt phải thời đọa thôi
THÂN
Chỉ là tứ đại hợp thành
Rằng đang thọ nghiệp nên đành vậy thôi
Xuống lên liên tục luân hồi
Dụng công em nhé vun bồi phước duyên
TÂM
Chủ tể tạo tác trùng trùng
Người và vạn vật cùng chung niệm này
Sơn hà đại địa trời mây
Sắc không là cũng lẽ này em ơi
THĂNG
Lên cao bỏ lúc phong trần
Người ta sung sướng tân thần hỷ hoan
Nhìn đời thắm sắc tươi son
Bao nhiêu hy vọng hãy còn chứa chan
TRẦM
Đến hồi hạ liệt lao đao
Việc trong thiên hạ có nào khác chi
Cực đại rồi lại suy vi
Vô thường là thế có gì bền lâu
VĂN
Văn chương ấm ớ hội tề
Tưởng sơ ngộ đã định đề đạt lên
Thưa rằng tiểu tử không tên
Bản lai diện mục từng quên tháng ngày
QUỲNH
Một lần thôi giữa đêm thanh
Trắng trong bạch ngọc mấy nhành thiên hương
Gặp đây giữa cõi vô thường
Mai này xa cách mười phương đất trời
KHỜ
Tâm tư khô cạn mạch nguồn
Mốc meo chữ nghĩa buông tuồng tứ thơ
Trần gian có gã khù khờ
Mấy mươi năm lẻ chưa hề tỉnh ra
THIÊN TÌNH SỬ
Búng tay cái tạch đã đời
Kìa em mắt biếc nụ cười thiết tha
Cuộc chơi này giữa Sa Bà
Một thiên tình sử ấy là chiêm bao
ƠN ĐỜI THẾ THÔI
Của tin chỉ một chút này
Gởi tình cho gió mây bay trắng trời
Thiết tha ta nói lấy lời
Đắng cay đã lắm ơn đời thế thôi
VÔ TẬN NGẨN NGƠ
Tôi từ vô tận ngẩn ngơ
Gặp em ở giữa bến bờ nhân gian
Thương nhau chẳng luận lỡ làng
Thời gian bôi xóa chửa tàn thiết tha.
Bình luận bài viết