NGẪU HỨNG
NGUYỄN BÁ HOÀN
Kính tặng thi sĩ Chiêu Đề Tăng
Lời chưa nói cũng vật vờ tình sử
Bởi cô đơn nên hí luận ngang tàng
Trời đất phả hai màu tối sáng
Đêm ngày tô điểm một đời hoang
Sợi nắng tàn chưa còn hay mất
Vần thơ vừa gởi tội tình chi
Em đảo lộn ngữ ngôn dăm ba bận
Tôi giáo điều nắn nót bước chân xiêu
Căn phòng nhỏ mà mênh mang vô tận
Tâm thức vượt ngàn để lại xác xơ thay
Chiều cúi xuống nhặt ngày rơi hiu hắt
Có dấu chân buồn tím tái buổi hoàng hôn
Lại miên man giữa cung đường phiêu dạt
Bóng cõng ta qua hơi thở đại ngàn
Không bờ bến dẫu là hư hay thực
Cung bậc vô cùng hứng cảm nệ hà chi
Khi hạt mưa rơi gần chạm đất
Đời lại thêm một nhịp tái sinh
Chiều hiu hắt gánh mình lên quan ải
Vịn tiếng khuya chờ trăng rụng bên thềm.
Bình luận bài viết