NHƯ MỘT NGHIỆP DUYÊN MONG MANH
NGUYỄN VĂN THỨC
Không để lại dấu chân
con chồn hoang rời bỏ khu vườn xanh
đi tìm vùng đất hứa
bất chấp cạm bẫy bủa giăng
Mùa xuân
khu vườn khởi sắc
tiếng chim hót xôn xao nắng mai
những hạt càfê chín mọng trĩu cành
ủ hương vị đam mê
những bông hoa hoang dã
vươn mình từ sỏi đá
rực rỡ sắc màu
gọi những cánh bướm
những con ong lang thang
Con chồn vẫn bặt tăm
khu vườn nhớ nó
toả bóng xanh rợp lối mòn
ngày nào con chồn tìm đến
rón rén uống nước bên khe suối
bóng hoàng hôn tím thẫm sắc lông
lặng lẽ dừng chân
lặng lẽ ra đi
như một nghiệp duyên mong manh.
TP.HCM - 12/2020
Bình luận bài viết