PHẬT PHÁP GIỮA ĐỜI THƯỜNG (tt)
CAO THĂNG BÌNH
Vẫn mong quay về dưới bóng mẹ yêu
“Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu, vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu…”
Hôm nay là “Ngày của Mẹ”. Mới đó mà đã hơn một năm rồi. Con còn đang loay hoay chưa kịp nghĩ nên chúc gì cho má thì nghe tin má bệnh. Hôm qua con gọi điện cho má nghe má nói má khỏe, bây giờ biết má bệnh đã mấy hôm rồi con mới biết là má giấu con. Con biết tính má là mỗi khi bệnh má đều luôn cố gắng lướt qua. Và lần này cũng vậy, chân má đau đi không nổi nhưng má vẫn luôn nói với con là má khỏe.
Con bây giờ đang ngồi trên xe về thăm má, lòng nôn nóng chỉ mong đường xa ngắn lại. Ước gì tụi con được ở gần bên ba má và nghe tiếng ba má nói như hồi tụi con còn nhỏ.
Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu - Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu - Dù cho phai nắng nhưng lòng thương chẳng lạt màu - Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu…
Biển cả ôm lấy các dòng sông
“Sự phân biệt tốt xấu để giúp ta hiểu, để thông cảm, để bao dung và giúp đỡ chứ không phải để ghét bỏ và xa lánh…”
Từ nhỏ, cha mẹ đã dạy ta đâu là đúng, đâu là sai. Vào trường, thầy cô dạy ta yêu cái thiện, ghét cái ác. Ra đời xã hội dạy ta phân biệt điều tốt, điều xấu.
Ai cũng muốn giữ mình tốt, không vướng vào điều xấu. Tuy điều đó khó nhưng nếu cố gắng thì vẫn có thể làm được. Nhưng để biết thông cảm, thương yêu và bao dung cái xấu thì còn khó hơn gấp nhiều lần. Thực tế là người càng tốt thì càng ghét cái xấu, do quá ghét cái xấu nên họ sẽ thấy bực bội, đau khổ khi thấy phải nhìn thấy cái xấu. Nhưng mà càng oán ghét, xa lánh thì cái xấu cũng không mất đi mà thậm chí nó còn tăng thêm.
Sự phân biệt tốt xấu là để giúp ta hiểu, để thông cảm, bao dung và giúp đỡ chứ không phải để ghét bỏ hay xa lánh. Chỉ có lòng yêu thương mới cảm hóa được con người. Không ai thích làm người xấu, nhưng để bao dung được họ thì cần có một tâm hồn rộng lớn, để hiểu, để thương, để ôm ấp và cảm hóa, như biển cả ôm lấy các dòng sông rồi hòa chúng vào với nước của chính mình.
Bình luận bài viết