PHẬT PHÁP GIỮA ĐỜI THƯỜNG (TT)
CAO THĂNG BÌNH
GIA ĐÌNH TÔI
“Nếu biết sống hết mình, chân thành và hòa thuận thì tương lai thế nào cũng sẽ đến, chỉ sớm hay muộn mà thôi”.
Sau năm 1975, cả gia đình tôi về sống ở quê nội, trong một làng quê nhỏ. Ba má tôi chuyển hết nghề này qua nghề khác, từ làm ruộng, làm vườn, rồi đến buôn bán nhỏ. Tôi nhớ nhất là mỗi khi Tết đến, anh chị em tôi ra phụ giúp ba má bán hàng. Người thì trông coi, người thì cân đong, người thì khuân hàng. Nhiều hôm bán hàng cả ngày quên cả ăn, tuy vất vả nhưng vui.
Buôn bán nhỏ tất bật nhưng không lời lãi bao nhiêu. Ba má tôi phải thức dậy từ 4-5 giờ sáng, ngồi bán cả ngày cho đến chiều tối. Nhiều hôm bán ế, nhưng cũng cố ngồi chứ không dám dọn hàng. Cũng nhờ có sạp tạp hóa nhỏ đó mà sáu anh em tôi ai cũng được ăn học đàng hoàng, không ai phải bỏ học giữa chừng.
Nhờ hồi xưa chứng kiến cảnh ba má vất vả bươn chải mà sau này tôi hiểu và thương hơn người lao động. Dù sang dù hèn, dù nhỏ dù lớn, họ đều là những người đáng yêu và đáng được trân trọng. Nghề nào cũng quý, cũng tốt, miễn là lương thiện. Nếu biết sống hết mình, chân thành và hòa thuận thì tương lai thế nào cũng sẽ đến, chỉ sớm hay muộn mà thôi.
HOÀI NIỆM
“Để tìm lại ngày xưa, ta phải nhìn bằng con mắt của ngày xưa. Như thế mới thấy rằng mọi thứ vẫn còn đó chứ có mất đi đâu bao giờ”.
Ngày xưa, cũng trên những con phố này, tôi ngày hai buổi đến trường, nhìn đời qua trang sách nhỏ. Đôi lúc cũng lãng mạn mơ mộng về những vùng trời xa xôi để mong đem sức trẻ đóng góp cho quê nhà. Rồi đất nước mở cửa. Nhớ lần đầu tiên ngỡ ngàng khi được ngồi trên chiếc Honda Cup 50. Nó đẹp làm sao! Tiếng máy nổ của nó sao giòn giã và êm tai đến thế!
Mới đó mà đã 30 năm. Lâu lắm rồi tôi mới một mình ngồi trên xe máy dạo quanh thành phố ngày xưa. Nắng chiều vàng nhạt, vương nhẹ trên đường phố. Tôi lần lượt đi qua các con phố thân quen. Cảnh vật giờ đây tuy có thay đổi, nhưng thành phố vẫn còn nguyên đó với nét hiền lành dễ thương như xưa.
Người ta hay tiếc nuối, hoài niệm những gì đã qua. Nhưng thực ra, mọi thứ vẫn còn đó nhưng vì tâm ta đã thay đổi nên mọi thứ trong mắt ta cũng thay đổi. Để tìm lại ngày xưa, ta phải nhìn bằng con mắt của ngày xưa. Như thế mới thấy rằng mọi thứ vẫn còn đó chứ có mất đi đâu bao giờ.
Bình luận bài viết