QUỲ BÊN CHÂN PHẬT
NGUYỄN TẤN QUỐC
Ngôi chùa ấy dường như quen dấu chân tôi. Không cần thiết mồng một, ngày rằm Âm lịch, hay lễ tết, mà bất cứ lúc nào có chuyện vui, buồn là tôi tìm đến. Men theo những triền cỏ dại, tôi lặng lẽ, nhẹ nhàng tìm vào chùa, quỳ bên chân Phật, Bồ tát để bày tỏ lòng mình.
Chùa có bức tượng Đức Phật Thích Ca nhập Niết bàn an nhiên dưới tán bồ đề tỏa mát. Những lần gia đình gây gổ, khuyên can không giải quyết được vấn đề. Chẳng còn cách nào khác trấn an tinh thần bằng việc tìm đến Phật. Ba mẹ tôi lúc nào cũng có chuyện. Có lẽ do cái nghèo mà ra. Thất bại trong việc kinh doanh, trắng tay, ba trở nên tuyệt vọng, giải quyết nỗi buồn bằng việc mượn rượu giải sầu. Mẹ thì bắt đầu sinh tật cờ bạc, đề đóm, thường dành nhiều thời gian cho việc buôn chuyện cùng những người hàng xóm, thay vì ở nhà. Từ đấy sinh ra nợ, nợ chồng nợ. Vài công đất vườn đã ra đi... Kết thúc "chiến tranh", thường thì đồ đạc trong nhà đổ bể, mẹ thì bầm tím người, thậm chí nhiều lần suýt xảy ra án mạng. Tôi quỳ bên chân Phật, không mong gì hơn ngoài việc giúp cho mình ổn định tâm trí, bớt phiền não và bớt suy nghĩ tiêu cực. Bao nhiêu nỗi buồn, lo âu, sầu muộn, thì thầm cùng Phật được đáp lại bằng lòng nhẹ tênh, thanh thản. Phật tiếp thêm cho tôi sức mạnh để tôi đương đầu với những nan giải, khó khăn. Tôi ra về trong tinh thần phấn chấn, vô lo.
Trước ngày đi thi tú tài (tốt nghiệp THPT), đại học, tôi đến quỳ bên chân Phật. Chẳng phải tôi cầu mong cho mình thi đậu, đạt được thủ khoa hay đỗ vào nhiều trường. Vì tôi hiểu rõ, Phật chẳng thỏa thuận với ai bao giờ. Tất cả phải từ sự phấn đấu của chính bản thân mình mà nên. Có chịu khó dùi mài kinh sử, chăm chỉ học hành thì mới nên danh. Mà tôi chỉ mong Phật cho mình vài lời khuyên, một chỗ dựa vững chắc để tự tin bước vào phòng thi, không run sợ, lo âu, hồi hộp. Tinh thần rất quan trọng, nếu hoảng loạn sẽ dễ dẫn đến thất bại. Ba mẹ chẳng quan tâm gì đến chuyện học hành của tôi, điểm cao hay thấp đều mặc kệ. Thậm chí, những ngày sắp đi thi, chính tôi phải đi mót lúa, hái rau muống bán để có tiền làm chi phí. Bởi tôi biết, có xin thì ba mẹ cũng chẳng cho xu nào. Và như một phép mầu, tôi đã đỗ tú tài, rồi đỗ luôn đại học. Dù điểm sít sao nhưng đó là những nỗ lực mà tôi có được.
Giờ thì ba mẹ tôi đã già. Họ đã thay đổi tính tình, từ bỏ cách sống tiêu cực. Có lẽ từ khi ba thoát cơn thập tử nhất sinh, chiến thắng thần chết. Ba hứa bỏ rượu, mẹ thì từ biệt bạc bài. Rồi họ cũng cố gắng làm việc lặt vặt, buôn gánh bán bưng ở chợ để trang trải qua ngày. Riêng tôi, những năm học đại học, tôi phải vừa học vừa làm thêm để nuôi sống mình và có tiền lo học phí. Một phần, tôi mang ơn người chú đã giúp tôi đóng học phí ở hai năm đầu.
Cũng từ đấy, đức tin ba mẹ tôi mạnh hơn. Cả hai đi chùa thường xuyên và hay làm việc thiện. Công việc của tôi giờ cũng khá ổn nên đủ để lo cho ba mẹ tuổi xế chiều, không để họ phải làm việc nặng nhọc nữa. Những lần về thăm nhà, tôi lại tìm đến chùa, quỳ bên chân Phật hồi lâu. Vẫn là tìm chỗ dựa vững chắc nhất, để bày tỏ nỗi lòng của mình. Đức Phật bao dung, luôn cho tôi niềm tin tuyệt đối, lối đi sáng suốt và hơn hết là làm cho tôi phân định đúng sai, tránh lạc lối vào những u mê của cõi Ta bà.
Bình luận bài viết