RỪNG HOANG (thơ)
RỪNG HOANG
NGUYỄN BÁ HOÀN
Ta thẹn bước giữa hoang đời ngập lối
Gác trọ buồn ta bỗng thấy trơ vơ
Chuyến đò đêm mang những giấc dại khờ
Vòng tục lụy mấy mùa điên đảo nữa
Tình nhân hỡi bếp tro tàn đêm bữa
Ta với người toan tính chuyện yêu thương
Nguyện có nhau qua khúc ngoặt đoạn thường
Mòn mỏi dạ mong nhịp đừng thêm lỗi
Ta thẹn bước giữa hoang đời ngập lối
Vọng ngày về ta chối bỏ cuộc vui
Khướt từ em say những giấc thật vùi
Miên man để vết hằn in dấu nguyện
Ôi, em tôi! Em là muôn điều thiện
Soi bóng mình ta thấy vụng ngày qua
Thẹn gót chân giữa chốn ta bà
Và ở đó kiếm đâu lời phúc thị
Ôi, em tôi! Em là nguồn tự kỷ
Với tay hoài sao em nỡ dang xa
Mỏi gót chân trên vạn lối ta bà
Xin nhích lại dẫu chỉ là dư mộng
Qua song cửa bóng đêm về trải rộng
Chợt thấy mình đơm nở giữa rừng hoang.
Tin tức khác
- KÍNH MỜI QUÝ VỊ XEM TỪ QUANG TẬP 20 – THÁNG 4 NĂM 2017 (PL. 2560)
- KÍNH MỜI QUÝ VỊ XEM TỪ QUANG TẬP 19 – THÁNG 1 NĂM 2017 (PL. 2560)
- ĐÓN XEM TỪ QUANG TẬP 19
- KÍNH MỜI QUÝ VỊ XEM TỪ QUANG TẬP 18 – THÁNG 10 NĂM 2016 (PL. 2560)
- KÍNH MỜI QUÝ VỊ XEM TỪ QUANG TẬP 17 – THÁNG 7 NĂM 2016 (PL. 2560)
- TỪ QUANG TẬP 16 – THÁNG 4 NĂM 2016 (PL. 2560)
Bình luận bài viết