Thông tin

TQ13 - VÔ CHIÊU

VÔ CHIÊU 

NGUYÊN CẨN

 

Chiếc xe chồm lên xoay ngang ra như một con ngựa bất kham. Mặt đường quá trơn loang loáng trong mưa. Tân bậm môi ghì chặt vô lăng, lẩm bẩm: “Đúng là Dốc Lết!”.

Sáu năm xuôi ngược một con đường. Tân thuộc lòng từng ổ gà, hố, rãnh. Vậy mà bữa nay sao tự dưng lại bị lết bánh ngay đoạn dốc này? Tặc lưỡi, Tân buột miệng: “Chết mẹ, chắc tại cái bánh xe rồi!”. Chỉ có gã tài xế nào cẩu thả hoặc hết tiền mới phó mặc cuộc đời trên chiếc xe liều mạng này. Quả thực, Tân đang kẹt tiền. Thằng nhóc khi không sốt hai ba bữa liền.

Tân nói to lên: “Cô bác bình tĩnh nhen. Không có gì đâu? Tại mưa thôi”. Có tiếng bà Năm Mập phía sau nói vọng lên: “Mấy con heo tui chắc bữa nay chóng mặt quá nên im re. Mà bữa nay ở nhà có gì hông mà thấy chú lo lo dậy chú Tân?”. Bà Năm có vẻ thông cảm. Bà Năm Mập - một người đàn bà phốp pháp nổi tiếng với nghề buôn heo con. Tân bắt đầu cho xe chạy chậm hơn trước để phòng khỏi thắng gấp. Phía trước, trời lù mù trong cơn mưa. Chiếc xe GMC tân trang  – một phát minh vĩ đại của người Việt Nam vào những năm 80 thế kỷ XX, vẫn lầm lũi chạy.

 Cả một quá khứ vàng son, đau đáu vẫn chập chờn phảng phất đâu đó trong màn sương mỏng mảnh của ngày xưa hình ảnh thằng Tân 14 tuổi, tên khai sinh Nguyễn Văn Thế, ốm yếu tội nghiệp bỏ xứ  Sông Cầu vào Sài Gòn hoa lệ đứng tần ngần trước cổng garage Hoàn Vũ nhìn tấm bảng: “Cần Người Giúp Việc”. Rồi thấy ông chủ Hoàng béo tốt phương phi trợn mắt: “Mày ốm yếu quá làm gì nổi”. Sau đó, là phần năn nỉ: “Chú cho con làm gì cũng được miễn con khỏi phải ra bến xe ngủ, tụi giang hồ uýnh con chết, chú ơi!”. Và chú bé học nghề ngoan ngoãn ấy được ông chủ đồng ý mướn. Thấy Thế tỏ ra trung thành, một hôm ông chủ Hoàng hỏi có muốn học võ không, ông chỉ cho vài ngón nghề. Mới lớn, đang hăng nên Thế vui vẻ gật đầu. Có lần thấy ông đăm chiêu nhìn Thế, lát sau ông nhẹ nhàng nói: “Hồi nãy, lúc con đấu với ta, đòn của con tung ra khá dữ dằn, ác hiểm. Ta sợ ra đời con không kềm chế dễ gây thương vong cho đối thủ”. Thế ngạc nhiên: “Đánh nhau mà lại sợ gây thương vong thì là sao?”. Ông chủ Hoàng từ tốn nói: “Con dùng hư chiêu để thắng thực chiêu lại phải biết dùng vô chiêu mà thắng hữu chiêu. Mục đích cao nhất của võ học là phải luyện được “tâm bất động”, nghĩa là tâm không dao động. Phải nhớ rằng gây thương vong không bao giờ được xem là mục đích của võ học. Thầy thấy con còn có ý hủy diệt đối phương nên lo sau này con sẽ gặp họa vì sẽ có người muốn hủy diệt con. Hãy biến hư vô thành đạo pháp của con và làm cho kỹ thuật của con thành hư vô.

Ngày ấy làm sao một cậu bé 16 tuổi trình độ lớp ba hiểu nổi  khi tâm hồn như nụ hoa vừa hé giữa bầu trời trong xanh, trên mặt hồ lặng sóng.

Và một ngày kia gió bão bắt đầu kéo đến mang theo khuôn mặt giang hồ, theo bước chân bọn bảo kê Hòa Búa. Bọn này hàng tháng đều thu của ông chủ 10 triệu. Điều mà Thế rất khó chịu dù có lần ông chủ giải thích cho Thế nghe là “Rừng nào cọp nấy”.

Nhưng bất ngờ hôm ấy chúng quyết định tăng lên 20 triệu. Mặc cho ông Hoàng phân bua làm ăn khó khăn, thuế má nhiều quá xin thông cảm. Chúng túm áo ông, xô ông ngã sấp. Thế ngạc nhiên và căm phẫn, Thế biết thầy mình thừa sức bóp nát chúng. Cơn giận đã làm mờ lý trí, Thế xông đến xô một thằng ra: “Buông thầy tao ra”. Một thằng tung ngay nắm đấm vào mặt Thế. Bất ngờ, quá đau, Thế phóng một cước vào thằng ấy. Nó ngã chúi xuống. Thế nghe lạnh sau lưng. Lách người sang một bên, Thế thấy con dao bấm vừa sượt qua. Một chút máu thấm qua áo. Không dằn được nữa, Thế chụp ngay cái mỏ lết gần đó và vung lên. Máu đã đổ. Lần này không rỉ mà phụt thành vòi. Một thằng gục xuống. Ông chủ Hoàng tung chân đá văng cái mỏ lết trong tay Thế và la lên: “Thôi! Không đánh nữa”. Thế biết mình đã gây tai họa. Đêm đó, ông Hoàng gọi Thế lại và nói: “Con không thể ở đây được nữa đâu. Chuyện này ta sẽ xử lý cho con. Đây là một số tiền và cái địa chỉ một người bạn ở ngoại ô. Con hãy đi trong đêm nay”.

Và Thế ra đi trong đêm ấy. Lao mình trong gió bụi cuộc đời như một mũi tên đã bắn ra không dừng lại được. Vì chỉ hai năm sau là quyển vở đời Thế đã lật sang trang mới. Thế biết yêu. Một người con gái xinh đẹp và quyền thế, kiêu sa như một đóa hải đường lại yêu cái thằng lang thang cơ nhỡ trong một lần cô chứng kiến gã bồi bàn ấy trấn áp bọn quấy rối hộp đêm với một vài chiêu thức công phu đẹp như xi nê. Tình yêu vượt qua mọi phân biệt về thân thế khi cô là ái nữ một ông Thượng Nghị sĩ ở miền Nam lúc ấy. Cái đũa mốc ấy vẫn cứ trèo vào nhà có mâm son mỗi đêm mà ông Nghị  không biết qua cái cột điện phía sau tường rào. Cuộc hò hẹn chỉ xoay quanh vài câu tâm sự vụn và còn lại là những nụ hôn nồng thắm. Một hôm, trời lại bắt hắn làm kẻ ác khi hắn nhìn thấy thiên thần ấy đang mê ngủ trong vòng tay tên thầy dạy khiêu vũ cho nàng. Thằng Sở Khanh ấy chắc đã bỏ thuốc mê và kết thúc cuộc đời con gái của nàng trước khi Thế leo vào nhà. Quên lời thầy, Thế đã điên dại tung những đòn sát thủ vào gã Sở Khanh giỏi uốn éo khéo chim chuột kia cho đến khi nhận ra hắn chỉ còn là một cái xác không hồn.

Từ đêm ấy, Thế mất hẳn niềm tin vào tình người và cuộc đời.  Thế đã bắt đầu cuộc chiến theo phương châm “Mạnh được yếu thua”. Biệt danh “Thế dao lê” ra đời từ đấy hùng cứ một vùng ngoại ô Sài Gòn, miệt  Gò Vấp, Thành Ông Năm. Các nhà hàng, trường gà, sòng bạc trong khu vực đều lần lượt đặt dưới quyền bảo kê của Thế. Những trận đánh long trời lở đất diễn ra nhưng Thế vẫn ngang nhiên một cõi. Hắn đang vận đỏ. Đỏ như máu đổ những lần giao chiến, như con dao lê đã khắc 6 vạch thay cho 6 mạng người gục ngã bởi chính tay Thế. Có hôm nhận thư của mẹ, khuyên hãy tránh xa con đường tội lỗi bấy lâu. Bà cương quyết không nhận tiền của Thế gửi về.

Nhưng rồi mọi chuyện cũng phải có lúc kết thúc, Tháng 3.1975, Thế nghe tin đám đàn em  bị giết bởi những phe nhóm  thù nghịch trong những ngày quân cách mạng tiến về thành phố, số còn lại  bỏ chạy  tán loạn. Thế âm thầm ra bến xe ban đêm về Sông Cầu.

Mẹ ra đăng ký hộ khẩu khai Thế tên là Nguyễn Văn Tân vì  bà muốn từ nay Thế có cuộc đời mới, đoạn tuyệt với những ngày u ám năm xưa.

Gom góp ít tiền, bà lấy cho Tân một cô vợ quê hiền lành, xoay xở sang lại cho hắn một chiếc xe đò chạy tuyến Nha Trang - Sông Cầu. Bà bắt hắn thề tu tỉnh trước bàn thờ Phật và vong linh cha hắn. Sau đó, bà chứng kiến Thế đào hố sau nhà chôn con dao khắc 6 vạch với lời nguyền nếu còn gây nghiệp sát, xin trời tru diệt.

Đang miên man trong dòng hồi tưởng, Tân nghe có tiếng la của bà Năm: “Chú Tân coi chừng, có người đón xe kìa!”.

“Xe chật quá rồi còn lên gì nổi”, Tân giật mình, phàn nàn.

Bà Năm năn nỉ: “Tội nghiệp người ta mà, chú ơi, mưa gió quá!”

Hai gã thanh niên lù lù đi lên, trong chiếc áo mưa lùm xùm.

Lên xe rồi, một thằng đứng giữa xe, la lên:

“Cả xe nghe đây, tụi bay ngồi yên tại chỗ, mỗi ông mỗi bà nộp 100.000 đồng đây”.

“Tụi bay là ăn cướp hả?”, Bà Năm la lên: “Trời ơi, tui hại chú rồi chú Tân ơi!”.

Một thằng rút con dao Trung Quốc đưa sát cổ Tân: “Mày cứ chạy đi, đừng nhúc nhích tao đâm chết mẹ”.

Nhìn qua kính hậu, Tân thấy mắt hắn lồi ra, nước da vàng vọt như một con nghiện. Ngữ này mà ăn cướp gì. Chắc mấy thằng túng tiền làm bậy thôi!

Tân hỏi: “Mấy anh muốn bao nhiêu?”.

“Đm. Mày có bao nhiêu mà dóc?”. Thằng đứng sát Tân trả lời.

Tân nghe máu bốc lên đầu. Mặt anh nóng bừng, chỉ cần lách cổ sang một bên, nắm tay cầm dao của nó kéo tới trước, chặt một phát vào cổ là xong một thằng. Chân Tân khua đụng cái mỏ lết nằm dưới chân, chỉ cần quờ tay xuống dưới và vung lên là thằng còn lại cũng được giải quyết gọn.

Hắn gào to, mồm ngoạc ra không còn mấy răng cửa: “Xe 40 người. mỗi người 100.000 đồng là 4.000.000 đồng, còn thằng tài xế tao lấy 500.000 đồng thôi”.

Có tiếng năn nỉ, rên rỉ từ  phía hàng ghế giữa xe của một bác đầu bạc phơ, chắc là công chức về hưu: Tui lãnh một tháng có 450.000 đồng mà đưa ông 100.000 đồng chắc vợ chồng tui chết đói quá!

“Kệ mẹ mày, mày đói chứ tao đói sao?”.

Tân nghiến răng, cằm anh bạnh ra. Anh thở mạnh, hít sâu vào, nén nỗi giận đang dâng trào như  nham thạch trong lòng núi lửa.Anh nhớ tới mẹ. Anh nhớ tới thầy.

Tân nói chậm lại: “Tụi bay, à quên, các anh muốn bao nhiêu?”.

“4.000.000 đồng mày 500.000 là  4.500.000 đồng, được chưa?”.

Tân muốn vung tay ra đấm vào cái mặt khả ố kia.

Cả một quá khứ tung hoành vàng son pha máu và nước mắt bỗng ùa ngập tâm hồn Tân. Anh thấy mình hèn, anh thấy mình muốn ra tay trừng trị, nhưng anh cũng dằn vặt với những con mắt trợn trừng khi anh xuống tay kết liễu. Nỗi ám ảnh đã chôn sau vườn cùng con dao khắc sâu sáu vạch.

Anh nén giận và nói: “Bớt đi cho bà con sống mấy anh ơi?”.

Câm miệng mày lại. Đưa hay không thì nói. Thằng răng vàng giơ dao dí vào mặt Tân.

Tân nghĩ đến 3 triệu sáu trăm ngàn đồng trong cốp, tiền ky cóp để mua 4 cái vỏ xe, hay đến thằng nhóc đang lên cơn sốt. Anh nghe lòng chùng xuống rồi lại dấy lên từng đợt sóng.

“Vậy nếu tui đưa ba triệu, mấy anh đừng lấy của ai hết được không?”.

“Cha, thằng này ngon, mày có tiền không?”. Thằng thiếu răng la lên.

“Nhưng, làm gì hạ giá dữ dzậy mảy? Thôi, bớt phần mày lấy chẵn 4 triệu. Lẹ lên, trời tối mẹ nó rồi”.

Tân nhẩm tính trong túi còn 200.000, anh mặc cả: “Ba triệu tám”.

“Đ.m. Có chuyện thiếu nữa. Ông lụi một cái là mày chầu ông nội mày bây giờ”. Thằng răng vàng cằn nhằn.

Tân lại kìm một tiếng chửi thề, cười gằn. Anh mệt mỏi. Anh sợ mình không còn kiên nhẫn.

Có tiếng bà Năm: “Thôi chú Tân ơi, để tui hùn thêm”.

Tân nhìn bà Năm “Dì cho con mượn. Lát về nhà con trả cho. Anh móc tiền ra. Trong xe nhao nhao phản đối: “Thôi chú Tân ơi, để tụi tui hùn”.

Tân cúi mặt xuống để khỏi nhìn thấy mấy thằng cướp cạn: “Thôi bà con để tui trả cho rồi”.

Kiểm tiền xong, bọn chúng xuống xe. Nhìn theo bóng chúng nó khuất trong làn mưa mù. Tân thở ra thật dài như trút cả khối căm hờn. Anh thấy như mình vừa leo qua một con dốc quá cao. Anh thấy mình trống rỗng. Anh đã quên vỏ xe đang mòn, con đang đau, túi đã cạn. Anh như  một chiến binh vừa rửa tay gác kiếm, mệt mỏi nhưng nhẹ nhàng thanh thản.

“Chú Tân hiền quá. Thiệt trăm người mới có một người như chú”. Tiếng mọi người bàn tán sau lưng:“Chú Tân ơi, có kẹt tiền mai ghé tui cho mượn”. Tiếng bà Năm vọng sau lưng.

Tân lí nhí: “Cảm ơn dì”.

Anh thấy ánh mắt thầy hiện lên trong sương chiều, trìu mến. Anh cảm nhận một niềm kiêu hãnh mơ hồ khó tả khi ít ra có một lần sống được như thầy ngày xưa, vượt qua nỗi sân hận của chính mình. Thầy ạ, vô chiêu phải chăng không chỉ là không còn nô lệ vào chiêu thức, mà là đối diện với sự trống rỗng của chính mình, là chạm mặt với hư vô, là nhìn thấu suốt rõ ràng cuộc chiến, là xua tan đi những ảo tưởng vương vấn trong tim, là bầu trời quang mây vừa qua dông bão. Tốt lành thay, trong hư vô không có lỗi lầm!

Quay đầu lại, Tân thấy con đường phía sau chìm trong mưa. Phía trước mặt trời đang lặn nhưng những tia nắng trước khi tắt lại sáng lên rực rỡ vô ngần.

Bình luận bài viết

    Tin sinh hoạt phật sự

    Video bài giảng

    Pháp âm

    • Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
    • Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
    • Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
    Pháp âm khác >>

    Thống kê truy cập

    • Online: 17
    • Số lượt truy cập : 6130000