TRÊN CUNG ĐƯỜNG PHAI NẮNG HOÀNG HÔN
NGUYỄN VĂN THỨC
Sự biến hoại của thời gian
thách thức cái tôi bản ngã
ám ảnh giấc ngủ con người
nhưng chỉ có một bàn tay phủ định
một bàn tay tái tạo hồi sinh
Những sông ngòi quẩn quanh cạn kiệt
biến thiên nhà cửa ruộng vườn
tiếng ếch kêu và tiếng gọi đò của Tú Xương*
thấm đẫm lẽ vô thường
Những bãi biển bạc màu muối mặn
phủ nương dâu xanh ngát ngút ngàn
tiếng hát của những cô gái chăn tằm
tưởng còn nghe vọng về tiếng song
Trên vai chất chồng năm tháng
mái tóc vẫn lòa xòa xanh trán
cung đường phai nắng hoàng hôn
từng bước chân dấu giầy in đậm nét
từng hơi thở lắng sâu khoảnh khắc
lấp đầy những khoảng trống quên lãng hư vô.
* Mượn ý bài thơ Sông lấp của Tú Xương: “Sông kia rày đã nên đồng/ Chỗ làm nhà cửa, chỗ trồng ngô khoai/ Vẳng nghe tiếng ếch bên tai/ Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò”.
Bình luận bài viết