TRÊN NGƯỠNG CỬA ĐẠI NGÀN
TRẦN YÊN THẢO
RỪNG NGUYÊN SINH
1. Cội nguồn từ rất xa xăm
cây chen chúc mấy ngàn năm thành rừng
vòng tay độ lượng khắp cùng
muôn sinh trú ngụ chưa từng lâm nguy.
2. Trải từ vực thẳm truông sâu
gót chân phiêu lãng cần đâu ý lời
hai năm chưa kịp rõ mười
hốt nghe đá bật tiếng cười vô thanh.
3. Rừng vừa trải ngọn heo may
bao nhiêu chim chóc về đây trú rừng
sơn lâm náo nhiệt vô cùng
tưởng như vạn vật chưa từng vào thu.
4. Vùi trong gió cát mưa sa
định rồi mới tỏ trong ta có mình
nề chi thấu hết sự tình
biến thiên rồi cũng còn mình trong ta.
5. Sông dài bất luận nông sâu
bất cần phương hướng, cần đâu bến bờ.
Giữa phong ba bất cần ngờ
mái chèo vô thủy tìm bờ vô chung.
6. Ngậm ngùi nhớ tiếng chuông xưa
chùa hoang mấy độ sãi chưa thấy về
tương tư dù rất nặng nề
mà sinh tử có hẹn thề nhau đâu.
7. Mặc cho con tạo khéo bày
cho thêm khổ nạn, cho dày truân chuyên
sự tình đâu đã vô duyên
bức tranh vân cẩu còn nguyên giữa trời.
8. Ngàn năm cam lấy phận bèo
ta ngồi chờ ngọn gió chiều qua đây
đại ngàn thú chạy chim bay
ngỡ đông phong tới chuyển xoay phận bèo.
9. Từ vô thức đến vô chiêu
quần sinh hoan hỉ, cô liêu nỗi mình
thủy chung chưa cận nhân tình
nên chi sinh tử còn rình rập nhau.
10. Tắm trong lửa dậy khói mù
ngàn năm diện mạo cho dù ra tro.
Đất trời vạn vật đầy kho
đừng hờn sinh tử đừng lo tật nguyền.
11. Chân trời hiển lộ cố hương
gậy tre dò dẫm tìm phương hướng về
tình chưa đến độ lỗi thề
chẳng qua sông núi vụng về gối chăn.
12. Thánh hiền tất bật xuân-thu
bỏ hoang đất thánh phàm phu tạm nhờ
cần chi đắp lũy be bờ
khi xưa thánh ngự bây giờ phàm tu.
13. Nước chia về khắp mọi miền
mây đem trở lại những phiền muộn xưa
người thì chợt nắng chợt mưa
núi xanh ôm trọn từ xưa đến giờ.
14. Cuốn theo giông tố bên trời
lẫn vào hạt bụi một thời lưu vong.
thềm xưa chắc đã rêu phong
biết còn ai mỏi mòn trông người về.
15. Bao nhiêu mùa gió đại thừa
nối nhau hoan hỉ nhặt thưa qua rừng
tạ ơn công đức vô cùng
biết bao mùa gió trùng phùng nơi đây.
16. Cát lầm nắng cháy thiên thu
tả tơi giày cỏ áo tu đã sờn
người đi không để lối mòn
đêm đêm tiếng vạc hãy còn kêu sương.
17. Lìa bờ bất kể hợp tan
nhấp nhô sóng cả thuyền nan tròng trành
động không chế tịnh đã đành
ngờ đâu tịnh cũng hóa thành phong ba.
18. Cõi người chi sá lao lung
dọc-ngang kẻ chợ, thung dung núi đèo
trần duyên dù rất hiểm nghèo
cũng từng đánh rắn giết mèo xưa nay.
19. Trăm duyên đọng lại cái tình
phất tay giã biệt không mình không ta
gậy thiền cuốn sạch phong ba
vắt vai dạo khắp cõi ta-bà này.
20. Thủy chung tựa bát nước đầy
vai kia nặng nợ vai này trĩu thương
ý còn bươn chải mười phương
gió khe khẽ động giọt sương đầu cành.
21. Giữa rừng thích chí nghiêng bầu
ngàn sau biết có cõi nào vui hơn
chén này mời khắp trùng dương
chén kia mời cả Thái sơn cạn cùng.
22. Rừng là một cõi viên thông
cây không đếm tuổi hoa không tính mùa
thủy chung còn sãi với chùa
trong khi pháp nạn cày bừa qua đây.
Bình luận bài viết