TRỌ ĐỜI
MỘC YÊN TỬ

Ta trọ đời qua bao kiếp
Nợ gì trong chốn phù sinh
Quên tấm thân mai trả về cát bụi
Những muộn phiền
Cười-khóc
Cũng chỉ trả vay
Ta thương ngọn gió tháng ngày
Thương mái tóc khói lam cũ kĩ
Trọ lòng mình lắm nẻo vô minh
Nào đâu biết nhân sinh giả tạm
Bóng vô thường khép chặt u mê
Người trọ đời
Tâm trọ pháp
Dốc não phiền trượt lắm lần đau
Đời ô trọc
Người dặm trường than khóc
Ánh trăng xưa còn đợi kẻ đi tìm…![]()



























































































































































Bình luận bài viết