TRÔI GIỮA SẮC, KHÔNG
(Như thị nhân gian)
NHƯ NHIÊN - THÍCH TÁNH TUỆ
Gạn hỏi lòng mình thực tỉnh chưa
Hay hoài dan díu níu... dây dưa?
Nụ cười Linh Thứu nghìn năm vẫn...
Chi tại trần tâm cứ hững hờ.
Gạn hỏi mùa Thu mấy tuổi rồi
Lá vàng mấy độ lặng thầm rơi
Ai đi hun hút phương trời mộng
Sáu nẻo trầm luân có rã rời?
Gạn hỏi dòng sông, chạnh nhớ nguồn
Với mây hiền hậu ngủ đầu non
Nghìn trùng lưu thủy sông còn nhớ
Hay cách xa, lòng quên sắt son?
Gạn hỏi con đường chạy mãi đâu
Có nhớ nguyên lai thuở bắt đầu?
Gót chân phiêu lãng mờ nhân ảnh
Cố quán nay chìm trong bể dâu.
Gạn hỏi hoa Tường Vi trước sân
Nở, tàn sao dạ khách bâng khuâng
Có gã thi nhân lòng mê muội
Lưu lạc thiên thu với lục trần.
Gạn hỏi từ đây chuyện tử sinh
Thắp hồn say mộng... một câu Kinh
Hay là vẫn thói đời du tử
Ưa thú đau thương, kiếp gập ghềnh?
- Thôi, đừng gạn hỏi thêm chi nữa
Ai về, ai ở, chẳng ai trông!
Nhân gian như thị từ muôn thuở
Kia, mảnh thuyền trôi giữa sắc, không.
Bình luận bài viết