TUYẾT ĐÔNG RỤNG MỜ
TRẦN QUÊ HƯƠNG
Thứ tư là tướng - núi Thiêng
Bệnh càng trầm trọng, thân liền quy tiên
Tuổi trời muốn thọ bách niên
Ngờ đâu một thoáng bỗng nhiên mộng vàng
Thông minh, tài trí oai hùng
Vô thường khó trốn, hạng cùng khó bay!
Anh em chồng vợ thương thay
Cả đời yêu quý, có ngày biệt ly
Nát thân, đứt ruột phân kỳ
Tường hoa nhà rộng làm chi hỡi trời
Vàng kho ngọc khối cũng thôi!
Dạ đài khép kín, tình người nát tan
Vi vu gió bấc phũ phàng
Đất trời ảm đạm, suối vàng thê lương
Bốn phương mây tụ long đong
Trào dâng bão dữ, thần phong hết đời
Sấm chớp mưa lũ vang trời
Ầm ầm sét nổ, bời bời mù xoay!
Bụi trần tạm lắng đêm dài
Trường giang trăng lặn hồn lay canh sầu!
Hà Nội, 10/4/2010
Bình luận bài viết