VÕNG TRẦN GIAN AI RU?
NGUYỄN NGỌC KHIÊM
Gió lay rụng chiếc lá
Khẽ khàng như bước Mẹ
Gió cài qua then cửa
Tưởng bước Mẹ theo về.
Nhớ nhịp võng trưa hè
Đong đưa lời ầu ơ...
Cho con vào giấc mơ
Có cánh cò bay lả.
Lời ru Mẹ hiền hòa
Êm đềm như suối chảy
Theo tiếng võng lắt lay
Con ngủ giấc say nồng.
Mẹ ru về con sông
Bao la những cánh đồng
Cha già lưng cõng nắng
Lũy tre làng yêu thương.
Lời ru dần thấm đượm
Hòa vào máu tim con
Dạy con nhân cách sống
Yêu dân tộc... quê hương.
Giờ Mẹ đã không còn
Võng trần gian ai ru?
Trong sương khói mịt mù
Cánh hạc cõi thiên thu.
Bình luận bài viết