VU LAN, NGHĨ VỀ MẸ
NGUYỄN THỊ KIM HÀI
Miền Trung, khúc biển gieo neo
Miền Trung, lưng tựa núi đèo quanh co
Gió Lào thốc lửa hành khô
Mỗi năm bão, lũ thẫn thờ, cách ngăn
Nhà nhà hứng chịu muôn vàn
Lại thêm hạn hán trăm ngàn hắt hiu
Bên cánh đồng, khói lam chiều
Mẹ tôi nhẫn nại, chắt chiu hiên nhà
Một thời cha của xông pha
Anh, em tôi cũng phong ba tháng ngày
Mẹ tôi tần tảo đắng cay
Bao lần quang gánh đổi mây, thay thừng
Áo xưa mẹ vá vai, lưng
Vá luôn nỗi nhớ theo từng hoàng hôn
Gánh mong manh đổi áo cơm
Gánh gian lao, quyết không sờn khó khăn
Mẹ là biểu tượng bình an
Là sức chịu đựng gian nan giữa đời
Trong đêm giá lạnh đơn côi
Gieo lên khúc nhạc thắm lời mẹ ru
Lời ru năm tháng phù du
Cho con mơ ước thiên thu không rời.
Bình luận bài viết