XUÂN MUỘN
CHIÊU ĐỀ
Lãng đãng mây chiều nắng nhạt phai
Dừng thôi ước vọng ngẫn ngơ hoài
Rồi trôi tan biến theo mây mộng
Gió lộng, làn mưa lất phất bay...
Đời người như một giấc liêu trai
Có chi gặt hái mãi lâu dài
Được, gieo nghiệp quả thêm chồng chất
Mất, càng đau khổ chẳng riêng ai.
Rồi trong đau khổ, ngộ vô thường
Nhận ra duyên khởi, gốc tai ương
Mười hai duyên ấy thôi dừng lại
Bờ mê bến giác đã rõ đường.
Nhẹ gót ung dung lướt cửa thiền
Ngang trời mây xám ngỡ thu sang
Trong lòng thư thái buông niệm cũ
Xuân vẫn còn đây, dẫu muộn màng.
Bình luận bài viết