ĐÔI KHI
Đôi khi ngồi nhớ chuyện ngày thơ
Tuổi trẻ luôn đầy những ước mơ
Mong muốn truy tìm cho đến chốn
Được rồi méo mặt dạ xác xơ.
Đôi khi ngẫm nghĩ thấy xót xa
Thương lắm cũng đành dẹp cho qua
Duyên nợ kiếp nào xin đoạn dứt
Buông tay để dấn bước lợi tha.
Đôi khi nhớ mãi một cung đường
Biết rành bao lối rẽ đồi nương
Đồng quê thôn xóm ngôi chùa nhỏ
Nhớ lắm chuông ngân mỗi chiều sương.
Đôi khi bên thiền thất ngắm hoa
Mộng đời chợt vắng vẻ bên ta
Lòng như đã cạn sầu nhân thế
Giờ tránh vui buồn để lướt qua.
Đôi khi sáng dậy ngắm bình minh
Chim kêu nghe rộn rã tâm tình
Tim vui sống lại thêm ngày nữa
Để thấy ngày mai có niềm tin.
Đôi khi nghe suối chảy ban trưa
Róc rách ngọn nguồn mộng tan chưa ?
Suối reo như tiếng lòng tuôn chảy
Trôi hết não phiền phận muối dưa.
Đôi khi về lại núi chiều tà
Gió thổi lùa mây đến phương xa
Chợt mưa giăng mắc hoàng hôn tím
Thiếu thất thiền trà giấc Nam Kha.
Đôi khi đêm vẳng tiếng mưa buồn
Thỉnh nhẹ thanh âm ba tiếng chuông
Lắng tâm dứt ý nghe lại tánh
Lòng dạt trôi theo tận cội nguồn.
Đôi khi trì tụng thấy nhẹ lòng
Lạy Phật chờ tiêu nghiệp bên trong
Tay lần chuỗi hạt chờ gia hộ
Bao giờ nhất niệm mới thành công.
Quê Chiều 29/09/22
Bình luận bài viết