GÓC CHIA SẺ: KHOẢNG TỐI
Khoảng tối đêm về thiếu ánh sao
Bầu trời như nặng vết thương đau
Mưa buồn nhỏ hạt ngoài song cửa
Thức giấc thêm sầu bởi chiêm bao.
Khoảng tối tâm hồn khiến vô minh
Vấn vương bao mảnh vỡ ân tình
Đem cảm xúc đặt trên lý trí
Đời này kiếp nọ mãi điêu linh.
Khoảng tối vì đôi mắt không còn
Nỗi đau khiếm thị khiến mỏi mòn
Chấp nhận nghiệp hãy siêng tu tập
Mơ đời sau thân tướng vuông tròn.
Khoảng tối u mê mất thiện lương
Trong phút giây thiếu sự suy lường
Trót nhúng chàm đời coi như hết
Truyền thống cha ông vứt ngõ đường.
Khoảng tối tâm hồn ai biết đâu
Bên ngoài tươi tắn dạ đeo sầu
Nuốt đắng cay nụ cười luôn nở
Mặc cho đời mưa nắng dãi dầu.
Khoảng tối trong tâm bởi ấm ma
Tập khí nhiều đời sai khiến ta
Mập mờ nhân phẩm luôn che đậy
Xa dần thật tánh chịu bôn ba.
Khoảng tối cũng cần, để ngắm trăng
Đêm nhờ đèn tuệ chẳng cách ngăn
Soi chiếu lộ trình đang bước tiếp
Đợi ngày viên mãn trí siêu thăng.
Khoảng tối dường như đeo bám ta
Theo hình đuổi bóng suốt đường xa
Là nghiệp hay duyên quay trở lại
Đòi nợ đời xưa bởi ngũ ấm ma!
Khoảng tối dõi nhìn ánh sao khuya
Tọa thiền niệm Phật ý sẻ chia
Cực lạc phải chăng đang hiện hữu
Chờ đủ thiện duyên bổ xứ kia...
Chiêu Đề 24/08/23
Bình luận bài viết