GÓC CHIA SẺ: MÊ
Mê mờ không rõ đường đi
Là vô minh mất giác tri luân hồi
Ở trong cõi khổ cuộc đời
Lắng nghe kinh Phật để rời trả vay.
Mê man tình ái đêm ngày
Làm sao tránh khỏi trượt dài vực sâu
Mơ màng sống chết đối đầu
Bản tâm không tỏ, lún sâu vào bùn.
Mê mẫn mắt phải ngại ngùng
Tai nghe kích thích lùng bùng còn đâu
Ngửi mùi hương khiến nhớ lâu
Nếm trải ngọt bùi trần cấu mãi vương.
Mộng mê thân thể đêm trường
Hao gầy thể trạng tai ương cả đời
Tưởng tượng trong ý thức thôi
Cũng là kết nghiệp chẳng chơi chút nào.
Mê nhân đứng dựa bờ ao
Sẩy chân một chút ôi chao sự tình !
Giác nhân chuông mõ tụng kinh
Mà buông thế sự phù sinh rộn ràng.
Giác mê tự tánh đôi đàng
Cũng do mình chuyển, mình mang nơi lòng
Đường mê lắm bẫy gai chông
Giác lộ giải thoát hiệp đồng tánh xưa.
Mãi mê tập khí chẳng chừa
Hay mê vọng niệm dây dưa hiện về
Còn mê nên thích khen chê
Vì mê nên phải bộn bề trái ngang.
Đam mê lôi cuốn chàng nàng
Mỏi mê thương nhớ chứa chan mắt buồn
Tỉnh mê thỉnh mấy hồi chuông
Giác mê thư thái cội nguồn chân như.
Chuyển mê khai ngộ đại từ
Quần mê còn khiến vô dư chưa về
Xóa mê để tỏ đường quê
Tan mê hết thói chấp nê dại khờ.
Quê Chiều 12/12/22
Bình luận bài viết