GÓC CHIA SẺ: NHỚ RỒI
Nhớ rồi kỷ niệm một thuở nào
Hái hoa bắt bướm lắm xôn xao
Hồn nhiên như một tờ giấy trắng
Vết mực đời loang lổ thương đau.
Nhớ rồi những ký ức quanh mình
Đi xa nhớ lắm tấm chân tình
Ghi dấu thời gian lên tặng vật
Chất chứa niềm riêng dẫu lặng thinh.
Nhớ rồi hình bóng của một thời
Phảng phất uy nghi đỉnh ngút trời
Rồi cũng trôi dần theo tuổi tác
Giờ nhìn măng mọc vượt lên thôi.
Nhớ rồi khung trời cũ thân yêu
Một thoáng chiêm bao mộng mị nhiều
Mơ tưởng khác xa nơi đời thực
Hợp tan dời đổi áng mây chiều.
Nhớ rồi pháp thoại bậc thiền sư
Nhắn nhủ người tìm kiếm chân như
Tỏ ngộ ở ngay nơi tự tánh
Bởi đến từ ai đều huyễn hư.
Nhớ rồi thuở học đạo ban đầu
Tâm thành tinh tấn phát nguyện cầu
Đường dài trải nghiệm nhiều duyên nghiệp
Xa gần đời đạo cách bao lâu ?
Nhớ rồi đôi nẻo ác với lành
Gieo nhiều giống tốt thiện phát sanh
Lấp dần cỏ ác không chỗ mọc
Không diệt không trừ chỉ cạnh tranh.
Nhớ rồi nỗi nhớ với niềm thương
Vùi lấp làm chi cứ thẳng đường
Học cho sáng tỏ tâm mờ tối
Hành để đến nơi rạng ánh dương.
Nhớ rồi tìm chỗ để yên ngồi
Một mình tìm kiếm lại mình thôi
Ở trong sâu thẳm tâm tỉnh thức
An trú vững vàng chớ buông trôi.
Quê Chiều 22/11/22
Bình luận bài viết