GÓC CHIA SẺ: NHƯNG KHI
Nhưng khi đã hẹn với non sông
Quê hương vẫn khắc cốt ghi lòng
Tuy xa còn nhớ về nơi ấy
Tâm xưa tánh cũ sẵn bên trong.
Nhưng khi lỡ hẹn với cố hương
Vòng quanh lên xuống cõi vô thường
Biết đâu cội nguồn và quê quán
Vẫn trong thực tại ở mười phương.
Nhưng khi lầm lũi bước phương xa
Đôi lúc tủi thân thấy nhớ nhà
Khi nhìn bụi chuối cây đu đủ
Lúc tiếng chuông chùa vẳng âm ba.
Nhưng khi đối diện với chính mình
Buồn sao mãi miết với chân tình
Hỏi Phật phải chăng nhiều tập khí
Hay vì tự tánh nợ hàm linh.
Nhưng khi biết nhân quả hiện hành
Chán rồi chẳng gieo nghiệp đua tranh
Đời thôi quên hết tìm an dưỡng
Thơ phú qua ngày với non xanh.
Nhưng khi xả bỏ tánh huyễn hư
Có mau thấy được tánh chân như
Có tin về Tây phương Phật độ
Hay còn nặng nghiệp cõi hữu dư.
Nhưng khi ngồi xuống với cảnh Không
Quán chiếu tâm mình có dung thông
Bởi còn ưu mẫn chúng sanh khổ
Chưa thể một mình được ước mong.
Nhưng khi lặng ngắm bóng hoàng hôn
Nghĩ mình chuẩn bị đến cô thôn
Sắp đặt đến đi cho trọn vẹn
Không làm đổ lệ cửa thiền môn.
Nhưng khi diễn đạt kiến giải mình
Kinh văn chữ nghĩa vẫn như in
Vượt lên ngôn ngữ văn tự ấy
Muôn ngàn tuệ giác vẫn lặng thinh.
Quê Chiều 28/10/22
Bình luận bài viết