GÓC CHIA SẺ: NÓI XẤU
Con người hay nói xấu lẫn nhau
Nói mãi thành quen, cấm được sao?
Bớt thì buồn miệng, đành tiếp tục
Mặc kệ ai kia tổn thương sâu.
Ghen ăn tức ở, nói xấu hơn
Khó thân gần, càng khó khuyên lơn
Kẻ khác hơn mình, đâu chịu được
Buông lời cay độc, thỏa nguồn cơn.
Phải trái chưa thông, không nói có
Đúng sai mặc kệ, có bảo không
Vắng mặt chê bai, nói thỏa lòng
Đối diện đãi bôi, thôi lỡ trót....
Nói xấu người, miệng sao vẫn ngọt
Rồi mai kia nịnh hót cấp trên
Lời dối sai nào mãi lâu bền
Ai có thể gửi lòng tin thấu!
Hay nói xấu, vì tâm niệm xấu
Nghĩ sai lầm, trần cấu bám vào
Trong sao ngoài vậy, cậy nói chào
Sống như thế, khổ đau tâm cảnh.
Bỏ nói xấu, nói lời chân chánh
Thật bất hư, có cánh làm gì
Hãy yêu người, siêng hạnh Từ bi
Cùng đồng loại, ghét chi muối mặt.
Không nói xấu, cũng đừng đơm đặt
Giảm lòng sân, nghiệp chướng nào gây
Dậy tiếng thơm, nam bắc đông tây
Lòng tin tưởng, phúc lây tiên tổ.
Vào cửa Không, miệng là cửa khổ
Tội trong tâm, từ khẩu phát ra
Đã hiểu rồi, Tam độc lánh xa
Dùng từ ái, trẻ già yêu mến.
Nơi cửa Thiền, mặc nhiên đi đến
Luôn phát ngôn bờ bến từ hòa
Giọng nhẹ nhàng, nói khẽ, bỏ qua
Khẩu nghiệp sạch, tâm ma nào khởi.
Quê Chiều 23/02/23
Bình luận bài viết