GÓC CHIA SẺ: PHAI RỒI
Phai rồi ký ức vốn nhạt nhòa
Thân thương, gắn bó một thời qua
Giờ chỉ mỗi mình ngồi ôn lại
Hỏi ai bên cạnh cuối trời xa ?
Phai rồi, thời tuổi trẻ vẫy vùng
Mơ ước vượt non núi chập chùng
Sức lực, nhiệt tâm cùng quyết chí
Thương yêu, nối kết, tấm lòng chung.
Phai rồi, ân nghĩa thuở mặn nồng
Tri âm, cảm mến nặng ước mong
Tri kỷ, tâm đầu luôn gắn bó
Nuôi nấng trao nhau cả tấm lòng.
Phai rồi, tiền bạc khiến vỡ đôi
Danh vị tạo lòng cách xa thôi
Bằng hữu tương giao nên sống thật
Lợi danh làm nhân nghĩa tan trôi.
Phai rồi, chí nguyện vị nhân sinh
Bao giờ giúp được cả hàm linh ?
Hướng nội tìm tâm mà tự độ
Cứu thân khỏi vọng thức mê tình.
Phai rồi, nhìn rõ thật tướng rồi
Sông núi, chỉ là núi sông thôi
Có chi khác biệt nơi chân vọng
Vạn pháp như nhiên tại chân trời.
Phai rồi, Phật chẳng ở Tây thiên
Ở tại đây thôi vẫn hiện tiền
Ngay trong tâm niệm còn sinh diệt
Khắp trong pháp giới rộng vô biên.
Phai rồi, kinh sách nhớ không quên
Gác lại quyển thư thấy nhẹ tênh
Ý chỉ kinh văn hằng tâm niệm
Hành trì kính lễ nguyện bước lên.
Phai rồi, được nhẹ gánh thảnh thơi
Nhân duyên Tam bảo lớn trong đời
Hoan hỷ chuyển giao trao sứ mệnh
Con đường phía trước chọn nghỉ ngơi.
Quê Chiều 21/11/22
Bình luận bài viết