GÓC CHIA SẺ: VỊ
Vị ngọt đầu môi, tội đồ mê hoặc
Đâu ai thoát được bám chặc mãi thôi
Thà chết khô chứ không chịu buông trôi
Mật ngọt chết ruồi cổ nhân đã dặn.
Vị đắng cuộc đời có thêm vị mặn
Nước mắt chảy nhiều nên lắng biển khơi
Đắng đầu môi vì lao khổ phận người
Đắng tình đời bởi hơn thua đen bạc.
Chẳng ai thích gần, là vị chua chát
Bao nhiêu bất hạnh, gánh vác vào mình
Vị chát chua thức tỉnh kẻ say tình
Đâu mãi mật đường khổ hình phải gánh.
Vị cay nóng ấm nồng đêm đông lạnh
Vết thương lòng đau bỏng rát khó quên
Đã dính cay, đừng cay độc ngông nghênh
Mình đã khổ, chớ làm người phải khổ.
Vị mặn đời, thêm đậm đà mâm cổ
Nêm quá tay hương vị sẽ chẳng ngon
Dung lượng vừa thì trăm sự vuông tròn
Đường tu tập cũng đâu vương khổ lụy.
Vị lạt lẻo vọng tưởng mờ tâm trí
Người tu hành chí khí định tinh thần
Đừng nhạt nói năng, hãy nhạt thế trần
Để sớm tối chuyên cần trong chánh niệm.
Hương vị dở ngon không bởi vì cần kiệm
Tâm tư thư thái khéo léo tạo thành
Quá trình tu là trải nghiệm thực hành
Lý thuyết suông chỉ bức tranh vân cẩu.
Vị giác lọc lừa, đắm say thân khẩu
Thích thú vị trần, mê hoặc ngọt bùi
Mặn ngọt thơm ngon, trong dạ thấy vui
Chua cay đắng chát, trở lui thoái chí.
Tu đừng lấy vị giác trần khảo thí
Công phu nghiêm mật nghị lực lớn dần
Tương dưa chay lạt đâu quản xa gần
Chính lúc ấy tự thân là hải đảo.
Quê Chiều 04/12/22
Bình luận bài viết