HỮU DUYÊN
Hữu duyên thì vạn dặm cùng tương ngộ
Tăng thượng duyên hiển lộ tánh chân như
Suốt một đời luôn tâm niệm thiện từ
Duyên như vậy mới dự hàng Tăng lữ.
Có nhân duyên nên nghiên tầm kinh sử
Học đòi câu chữ thử thách bản thân
Vào thiền môn để gột sạch bụi trần
Vui kinh kệ tập sống đời giải thoát.
Hữu duyên rồi quên chuyện đời sống thác
Bao nhiêu chua chát xin nhận về mình
Sống thật lòng hỷ xả mỗi bình minh
Miệng mĩm cười lặng thinh không chướng ngại.
Hữu duyên thiền không đảo điên si dại
Sống giữa đời vẫn tự tại dung thông
Nhìn mây trôi thấy bay bổng nơi lòng
Giữa thế sự thong dong đời vay trả.
Vì hữu duyên xa buộc ràng nhân quả
Lánh đi tìm tự ngã khuất đâu đâu
Giữa biển trời hay thăm thẳm tim sâu
Trong thiền tọa hay quay về thực tế.
Hữu duyên để ngộ khổ không tứ đế
Lên đường về chốn quê cũ tánh xưa
Mộng làm cổ xe chuyên chở ba thừa
Khỏi nhà lửa còn một thừa duy nhất.
Độ hữu duyên để tâm không thoái thất
Duyên đến đi vừa mất đã tái sinh
Trùng trùng duyên khởi nghiệp cảnh vô minh
Đoạn dứt sinh thì tánh linh hiển hiện.
Từ vô thức do hữu duyên sai khiển
Tương tục quả nhân phát triển trong ta
Biết được rồi về đâu mới là nhà
Nhà đại giác chinh là nhà tự tánh.
Quán hữu duyên để dự vào hàng thánh
Quán hữu tình để tránh nghiệp luân hồi
Quán hữu hạn tâm thấu rõ sự đời
Quán hữu thời không rơi lầm nhân quả.
Quê Chiều 07/10/22
Bình luận bài viết