MẮT THẤY
Mắt buồn thảm cảnh bởi chiến tranh
Điêu tàn đổ nát tại tranh giành
Máu đổ khắp nơi do thù hận
Đời người nghĩ thật rất mong manh.
Nhìn cho rõ thật cõi thế gian
Vô thường dăm bữa đã bất an
Đổi dời sinh diệt theo năm tháng
Đâu là thật tướng chẳng phai tàn?
Mắt là khung cửa của tâm hồn
Là ngõ đi vào vạn trái tim
Là chân thật ngữ không lời nói
Nhìn hoa cười nụ của thiền tôn.
Mắt là sầu muộn kẻ yêu đương
Ánh vui khi cảm nhận nguồn thương
Là đôi dòng lệ khi đau khổ
Sáng tỏ lối đi cõi mù sương.
Mắt nhìn vạn vật chốn hữu tinh
Có nhìn thấu đuọc nẻo vô minh?
Mắt tục chỉ ham nhìn dục lạc
Tuệ nhãn rộng soi cõi vô hình.
Thấy khổ, chán vui là lẽ thật
Nhìn đời vạn vật có như không
Nhãn căn vô ngại trong cõi tạm
Nhãn thức chớ lầm với tâm không.
Mắt thường giới hạn bởi không gian
Đâu nhìn xa thấy chốn an nhàn
Mắt không đắm sắc hương quyến rũ
Là mắt Từ muôn hướng tỏa lan.
***
Thiên nhãn nhìn xa vạn dặm đường
Từ nhãn cho lòng chẳng bi thương
Nhục nhãn trôi lăn trong sáu nẽo
Tuệ nhãn giúp người đến thanh lương.
Tát bà ha 23/05/22
Bình luận bài viết