MƯA
Mưa trong đêm vắng não nùng
Tiếng lòng chợt thức một vùng dở dang
Mưa về từ độ khóc than
Cho thêm nước mắt ngập tràn mặt ai.
Mưa thôi những giọt ngắn dài
Để tôi vực dậy những lai láng lòng
Mưa rồi từ giã nhớ mong
Cho mình buông bỏ cửa Không lánh đời.
Mưa sa những giọt tơ trời
Về trong góc tối lại ngồi trầm ngâm
Mưa buông tiếng nhạc ngàn năm
Cho ta êm dịu thăng trầm đã qua.
Mưa là tiếng gọi đêm qua
Để tan giấc mộng Ta bà hôm nay
Mưa mong gột rửa bụi dày
Trên môi trên mắt để thay đổi mình.
Mưa dài hơn tiếng thở dài
Để buồn đeo đuổi tháng ngày trôi qua
Mưa thôi dứt mọi trần sa
Cho ta về với Phật đà nghỉ ngơi.
Mưa từ thuở mới nằm nôi
Bao năm vẫn khóc bởi đời vẫn đau
Mưa vơi tâm trạng gầy hao
Cho mình tỉnh giấc cồn cào xé tâm.
Mưa trăm ngàn giọt xa xăm
Khóc đời hay khóc sơn lâm suối nguồn
Mưa vì cây cỏ không còn
Làm cho lũ lụt đá mòn suối kêu.
Mưa chiều hòa tiếng mõ chiều
Những hồn phiêu bạt cầu siêu cho mình
Mưa mang theo tiếng kệ kinh
Đi xa hết cõi hữu tình độ nhau.
Ta Bà Hát 16/08/22
Bình luận bài viết