NÊN KHI
Nên khi giác tánh bị trầm luân
Bụi dày che lấp mặt trong gương
Bao lâu rồi nhỉ chưa nhận thức
Nhưng biết rồi có lúc hồi hương.
Nên khi nhìn biển rộng bao la
Tâm ở phương trời tận nơi xa
Thể tánh thênh thang đâu chướng ngại
Buộc ràng bởi thể xác người ta.
Nên khi duyên lôi kéo đẩy đưa
Trói buộc nghiệp gieo ở ngày xưa
Dừng thôi kết nữa dây oan trái
Dứt kiếp luân hồi lắm bão mưa.
Nên khi xuôi ngược cõi người ta
Chọn phương trả nợ khéo thoát ra
Lên chốn núi non cầu giáo pháp
Vào chùa am thất thắng tâm ma.
Nên khi tường tận hiểu tình đời
Thấy mình mất mát cả một thời
Cũng may còn kịp quay đầu lại
Nghe tiếng suối reo khúc nhạc trời.
Nên khi lòng đã quyết thôi dừng
Gác vạn duyên xưa lại bên đường
Trước mắt ngược dòng sông định mệnh
Mai kia tắm mát suối thanh lương.
Nên khi nhớ nghĩ đức Quán Âm
Vô ngại đại bi quán chiếu tâm
Che chở đường tu không vướng lụy
Thương giúp mọi loài thoát khổ tham.
Nên khi tập nhẫn hạnh Cha Già
Chẳng để thị phi bận đến ta
Biết đủ, bớt cầu, cho an phận
Tìm vui chánh niệm mỗi ngày qua.
Nên khi ở thất với thiền trà
Khoan thai hít thở nhẹ hiền hòa
Vô tâm trước lao xao nhân ngã
Bất biến tùy duyên nguyện lợi tha.
Quê Chiều 04/10/22
Bình luận bài viết