NHÂN KHI
Nhân khi nhàn rỗi nghĩ sự đời
Bôn ba chi lắm cũng một thời
Cũng đến khi ngồi không đi nữa
Rồi nằm một chỗ chẳng ai chơi...
Nhân khi yên tĩnh ngó lại mình
Cả đời bận rộn với chữ tình
Không hẹn hò chi nên mất cả
Giờ thì gọi mãi vẫn lặng thinh !
Nhân khi thấy bóng dáng thuở nào
Lớp người thay thế giỏi làm sao
Như ta lúc ấy hồn nhiên quá !
Thấy mình trong đấy, một vì sao...
Nhân khi hiểu giáo pháp đủ sâu
Buông tâm rời vọng, bỏ mong cầu
Trở về thật tánh tìm nương náu
Còn chi phải bận rộn câu mâu.
Nhân khi thương mến đã nẩy chồi
Động lực làm tim được lên ngôi
Tạo nên hưng phấn cho lẽ sống
Cũng chịu khổ sầu kẻ buông xuôi.
Nhân khi ước vọng đã không còn
Biết là huyễn hóa sẽ phai mòn
Nhưng vẫn ôm lòng nuôi mơ mộng
Để rồi không thật, dạ héo hon.
Nhân khi duyên nợ rã tan rồi
Chờ đợi làm chi tội lắm thôi
Đuổi bóng tìm người thêm nuối tiếc
Làm khổ nhau chi hãy tự soi.
Nhân khi vì lý tưởng một đời
Đành đổi yêu thương lấy nụ cười
Con tim nếu chết đầu mới sáng
Trí tuệ tỏa lan giúp muôn nơi.
Nhân khi về thiếu thất khép cài
Một mình ta với Phật trên đài
Với ta Người là chân thật tánh
Với Người ta đảnh lễ hôm mai.
Quê Chiều 18/10/22
Bình luận bài viết