NHỚ ĐẾN
Nhớ đến bạn hiền đã mãn duyên
Cõi người mấy chốc cũng thăng thiên
Đâu ai sống mãi lâu dài được
Chết thì quyết đến chẳng tư riêng.
Nhớ đến sắc hương khi đã phai
Như hoa tàn tạ cuối hôm mai
Không gì tồn tại trong cõi nhớ
Vô thường biến đổi cứ vần xoay.
Nhớ đến hiện sinh, chính ngay đây
Ta còn đang sống ngắm trời mây
Hoa nở bung ra khoe sắc thắm
Tim đập rộn ràng cõi tỉnh say.
Nhớ đến nghĩa tình cứ vấn vương
Dẫu khi gối chiếc mộng đêm trường
Biết là ảo vọng sao vẫn nhớ
Bao giờ giác ngộ bến thanh lương...
Nhớ đến khi mẳt nhắm tay buông
Còn chi ngoài tiếng khóc sầu thương
Đường trước mịt mờ nào tỏ lối
Ngõ sau vực thẳm lắm tay ương.
Nhớ đến Phật xưa thuyết bối kinh
Cho người học pháp tập lặng thinh
Nhẫn nhục, tâm không, lìa ngoại cảnh
Từ bi vô lượng, lý duyên sinh.
Nhớ đến khi lão bệnh hoành hành
Khổ nhọc đến bao kẻ xung quanh
Thang thuốc đứng đi nhiều vất vả
Bào mòn phúc đức chuyện tu hành.
Nhớ đến thâm ân của mẹ cha
Xiết bao vất vả dưỡng nuôi ta
Đền trả kiếp này còn chưa đủ
Thoát vòng sinh tử để lợi tha.
Nhớ đến các duyên hợp rồi tan
Nổi lên giông bão hóa ngập tràn
Sóng vỗ thức tâm như nước vậy
Lòng không xao động, biển sẽ an.
Chiêu Đề 19/05/24
Nhớ bạn nhạc sĩ Giác An
Bình luận bài viết