TÁNH NGHE
Vẳng vọng bên tai suốt canh dài
Thức rồi âm vọng vẫn bên tai
Nghiệp thức khi nao giờ tái hiện
Nhắc ta hoàn trả nợ đã vay.
Tai người ưa ngóng chuyện dông dài
Điên đảo thần hồn bởi cái tai
Nghe để trong lòng là vọng tưởng
Nghe bỏ ngoài tai hóa lại hay.
Tai đời nhiễu loạn bởi sự đời
Thực hư dư luận khiến rối bời
Kinh pháp chẳng thu vào trí não
Mà nghe thế sự mãi khóc cười.
Tâm duyên tai mắt lạc mộng trần
Nghe tiếng cho lòng phải bâng khuâng
Mật rót vào tai, sa kiếp nạn
Thỏ thẻ tiếng yêu, trí hóa đần.
Tánh nghe thường trú ở nơi mình
Nghe chuông, tánh biết tự phát sinh
Không nghe chẳng phải tâm kia mất
Chỉ do tánh biết khởi vọng tình.
Tánh nghe nghe lại tánh nghe mình
Là nghe rộng khắp cõi phù sinh
QUÁN chiếu chân như luôn TỰ TẠI
Là tâm BÁT NHÃ tự hồi sinh.
Xử lý thanh âm phải định thần
Đừng cho tạp nhiễm tạo tâm sân
Tai nghe chánh niệm như thiền định
Bận lòng chi lá đổ ngoài sân.
***
Nghe gió thì thào như suối chảy
Nghe mưa rớt hạt nhạc lưng trời
Nghe chim ríu rít bên cành trúc
Nghe tiếng mõ chiều ý lộng khơi.
Tát bà ha 24/05/22
Bình luận bài viết