Thời phổ độ (thơ)
Thời phổ độ
NGUYỄN BÁ HOÀN
Cho em đó nửa phần hồn còn lại
Còn nửa phần ta sẽ chẳng cho ai
Mấy ngàn năm hạn cuộc có ngắn dài
Nên tiếc lắm mùi thơm loài cỏ dại
Nhận đi em phần hồn ta cho đó
Cất đi em phần hồn ta trong đó
Khóc đi em máu tình lên men khó
Cười đi em và hãy hét lên em
Chiều bước xuống nắng vàng còn mấy sợi
Khẽ nghiêng mình nghe thoảng giọng lả lơi
Run sướng quá tìm quanh đâu chẳng thấy
Mang hồn người em đến tận những nơi
Chiều chết lặng thấy bóng mình ngã sấp
Chợt hỏi lòng biết mượn kẻ nào chôn
Mộng nguyên sơ sao giống bóng cô hồn
Cười rũ rượi tóc xõa dài đứng đợi
Chiều bước xuống ngôn từ không xởi lởi
Mà âm thầm như gánh xác lên chôn
Khoát rong rêu chân bước tẻ lối mòn
Qua đồng nội biết đâu chừng sẽ thấy
Bữa thị thành bỗng nghe lòng chán ngấy
Lũ ma trành vác chữ nghĩa đi đâu
Chạy loanh quanh góp nhặt được mấy câu
Có thấu nỗi oan hồn đang tê dại
Sống vất vưởng với chuỗi ngày điên dại
Chực đêm về ta sẽ hú như ma
Gọi chín phương tám hướng đến hầu tòa
Sẽ gạn hỏi ai đem hồn ta bán
Nhưng mà thôi ta bỗng thèm có bạn
Sống trọn lành mượn chút buổi phù sinh
Sẽ chờ em dâng hiến nốt mảnh tình
Phần còn lại ta đợi chờ em đó
Thời phổ độ hoa bốn mùa nở rộ
Ma đã hiền quỷ cũng rất dễ thương
Phật duỗi tay đón những bước lỡ đường
Rồi nắng ấm trăng mùa tình ngây ngất
Đừng tỉnh mộng đừng để hồn bay mất
Đợi gió về ta sẽ tiễn em đi
Đợi nắng lên ta sẽ nói những gì
Lời mật ngọt em hãy chờ ta nhé...
Bình luận bài viết