TÔI NẰM
Tôi nằm nghe gió rì rào
Ngàn năm thổi lộng niềm đau ngút ngàn
Thu làm rơi rụng lá vàng
Trong tôi chợt hiện vô vàn xuyến xao.
Tôi nằm tìm giấc chiêm bao
Đưa mình vào mộng ngày nào yêu thương
Giờ đây đi cuối đoạn đường
Mới hay vẫn mộng vô thường nơi đây.
Tôi nằm ngắm cảnh trời mây
Bay qua lẫn khuất bóng cây cuộc đời
Đó đây còn lại đôi người
Bạn lên đường hết, tiếng cười vắng thêm.
Tôi nằm trằn trọc hằng đêm
Đèn khuya leo lét làm mềm bóng gương
Đã tu nên phải kiên cường
Một lần cất bước thẳng đường mà đi.
Tôi nằm đánh thức lương tri
Chớ nên tơ tưởng thầm thì nguồn khơi
Nói chơi cười giỡn chọn lời
Để không nhân quả cả đời ăn năn.
Nằm vì bệnh tật khó khăn
Để cho gió nghiệp cuốn phăng vọng đời
Biết rằng thân thể chuyển dời
Ai rồi cũng phải một thời lão suy.
Tôi nằm nhớ sách sử ghi
Cơ đồ sự nghiệp còn gì nay mai
Một khi giã biệt chia tay
Sắc thân tan hoại, đền đài của ai?
Tôi nằm tính tháng đếm ngày
Còn bao lâu nữa ngắn dài ra sao
Về thu xếp lại chuyển giao
Cho người tiếp bước kịp vào thay tôi.
Nằm nghe lá rụng sau đồi
Làng quê chốn cũ bồi hồi nôn nao
Tánh xưa mở cửa đón chào
Còn chi ngăn ngại đường vào vô dư.
Quê Chiều 03/09/22
Bình luận bài viết