VÔ DUYÊN
Vô duyên ai gặp cũng không duyên
Chẳng ai để mắt, một trời riêng
Không ai quấy nhiễu khi tu học
Bạn với tự nhiên chẳng thấy phiền.
Vô duyên nên sống được vô tư
Không bạn tâm giao cũng không hư
Không duyên hoằng hóa thì hướng nội
Không người hộ pháp cũng nên sư.
Không tiền nên họ bảo vô duyên
Có tiền lên bậc thánh thần tiên
Vô duyên có thể vô tâm được
Hữu duyên chưa hẳn kẻ ngu hiền.
Vô duyên từ, trí tuệ có dư
Cảm hóa thiện lành để khoan thư
Hiểu nhau cùng tìm về pháp tánh
Thương nhau nên mở rộng tâm từ.
Vô duyên khó độ tánh cang cường
Chẳng chịu nghe ai dẫu cùng đường
Vô duyên pháp Phật là kiếp nạn
Có vào Tam bảo khó mà thương.
Vô duyên đối nghịch với tâm thành
Duyên sanh vạn hữu nghiệp đua tranh
Không duyên đâu tạo thành sự sống
Vô với Không, giống - khác chẳng đồng.
Vô hữu, hữu vô, một chữ duyên
Làm đổi thay thứ bậc thánh hiền
Rồi điên đảo bởi duyên vô định
Khi vô tâm được, mới tròn viên.
Vô cùng, vô tận, với vô duyên
Biết tu sẽ được chốn vô phiền
Không tu thì ngã nhân sai khiến
Tu với chẳng tu, chớ đảo điên.
Vô duyên pháp tánh, Bất Động Tôn
Diệu mầu trí giác ngập càn khôn
Duyên có hay không, chi phải bận
Như Thị - là duyên đã tỏ thông.
Quê Chiều 08/10/22
Bình luận bài viết