Tin tức
Có khi lòng vẫn thấy lao xao.../ Con tim loạn nhịp bởi niềm đau/ Những lúc vô minh trong suy nghĩ/ Thấy rõ vô thường đến rất mau.
Một khi đã bước lên thuyền/ Ngược nguồn cội khổ tìm miền an vui/ Khó khăn bao bận dập vùi/ Trải qua nghiệp lực kéo lôi từng hồi.
Hiếm khi ai hỏi tại sao tu?/ Có phải hận đời lắm bể dâu/ Hay bị phụ tình rồi thất chí/ Hoặc là thua thiệt bởi mưa ngâu...
Nhiều khi ngồi nghĩ đến chạnh lòng/ Bởi kiếp vui buồn chốn cửa Không/ Người tưởng tu hành là dễ lắm/ Chay lòng, dậy sớm, hạ như đông.
Đến khi không bước nổi ra vào/ Mới biết đất trời thấp hay cao/ Để thấy tuổi già đa nghiệp chướng/ Đã hiểu tình người bạc biết bao.
Những khi đọc tụng liễu nghĩa kinh/ Tôi thấy chân trời mở đón mình/ Tâm trí sáng bừng vì thấu được/ Đôi điều đánh thức cõi tâm linh.
Sao nhớ mãi về một thời vang bóng/ Niềm tự hào sống động đã trôi qua/ Khi ngày xanh với quyến rũ mơ hoa/ Giờ tóc bạc cùng tuổi già ai ngắm...
Thẩm sâu bóng cá tăm hơi/ Làm sao tìm lại cuộc đời mất đi/ Nước sâu thăm thẳm có gì/ Đố ai biết được chờ chi con đò.
Tôi buông tay những giấc mộng đời/ Bôn ba điên đảo cả một thời/ Khi có được rồi vô vị lắm/ Buộc ràng vướng mắc chẳng thảnh thơi.
Tôi nhìn một thoáng ở trong tôi/ Lương tri chợt thức, ý nghĩ thôi/ Đâu nhìn ra ngã và ngã sở/ Bởi tánh bên trong sẵn đủ rồi.
Tôi tin có Phật ở bên mình/ Và tin mãn nghiệp sẽ vãng sinh/ Tin vào nhân duyên và phúc báo/
Tin mình mãi mãi có niềm tin...
Tôi thở và biết mình vẫn sống/ Thở ra để tống khứ khổ đau/ Thở vào tạo thêm năng lượng sạch/ Tim đập còn biết có ngày sau.
Pháp âm
- Những áng mây trắng - Thơ: Hoang Phong - Diễn ngâm: Hồng Vân
- Mẹ ơi - Thơ: Thích Phước Hạnh - Nhạc: Hoàng Lan
- Khúc ca Tịnh Độ - Lời: Thích Phước Hạnh - Nhạc: An Sơn
Pháp âm khác >>
Thống kê truy cập
- Online: 24
- Số lượt truy cập : 6059294