Người có trình độ cao, thì nói pháp cao cho họ. Người có trình độ thấp, thì nói cho họ pháp môn cần tu học trong cuộc sống hàng ngày. Vì người mà khác, vì thời mà khác, vì nơi chốn mà khác, vì sự việc mà khác, không có pháp nhất định. Vì vậy, chỉ cần thấy được đức Phật Thích Ca Mâu Ni, thì chắc chắn quý vị được mãn nguyện. Đó là điểm tuyệt vời của đức Phật. Tất cả pháp Ngài nói ra, bất luận là cao thấp, sâu cạn, đều từ tự tính lưu xuất ra. Đức Phật không bao giờ nói rằng, xem con người này, mình nên nói gì với họ. Đức Phật không có tâm niệm như vậy. Vừa tiếp xúc là hiểu rõ, là thông đạt rồi. Quý vị hỏi hay không hỏi, Ngài cũng đều biết hết. Quý vị đang nghĩ điều gì, quý vị muốn cầu điều gì, quý vị muốn được điều gì, Ngài hoàn toàn biết rõ. Đức Phật một đời hằng thuận chúng sinh, tùy hỷ công đức.
Trong kinh Hoa Nghiêm, đức Thế Tôn thường nói, tất cả chúng sinh vốn là Phật. Phật là gì? Là Đại từ Đại bi. Do đó, ngày xưa có người hỏi rằng, thế nào là Phật giáo? Chư vị tổ sư trả lời họ bằng 2 câu: “Từ bi vi bản. Phương tiện vi môn”. Đó chính là Phật pháp Đại thừa.
Phương tiện là gì? Phương tiện, nghĩa là dùng phương pháp thích hợp nhất, để thể hiện tâm từ bi. Từ bi, Bồ đề, Phương tiện, đều sẵn có đầy đủ trong tự tính. Khi Đại sư Huệ Năng khai ngộ nói: “Hà kỳ tự tính, bản tự cụ túc”, không thiếu điều gì. Tâm từ bi của chúng ta đi đâu mất rồi? Tâm từ bi bị trật đường rày rồi, mê rồi. Sau khi mê bị trật đường rày rồi. Trật thành cái gì đây? Trật thành tự tư, tự lợi. Tự tư, tự lợi nếu như phục hồi trở lại bình thường, thì đó chính là Đại từ Đại bi.
Đức Phật không độ người vô duyên. Vô duyên nghĩa là họ không tiếp nhận, họ không thể y giáo phụng hành. Nếu họ tiếp nhận, nếu họ y giáo phụng hành, thì chẳng có người nào là không được độ. Trước đây, chúng ta có học đến Ngũ nghịch, Thập ác, khi lâm chung một niệm đến mười niệm đều được vãng sinh. Ngữ khí kiên định như thế, khiến chúng ta thấy rồi không còn chút nghi ngờ nào nữa. Đó là Tính đức khởi dụng.
Vì thế, chúng ta nhất định phải biết, 6 từ hồng danh chứa trọn đầy đủ các đức. Vì sao vậy? Vì vượt tình lìa kiến. Phàm phu hữu tình lục đạo chấp, Tứ thánh pháp giới không lìa kiến. “Vượt tình lìa kiến”, nghĩa là siêu việt mười pháp giới; siêu tình là siêu việt lục đạo; siêu kiến là siêu việt Tứ thánh pháp giới, cho nên toàn thể, thể là tự tính.
Sinh diệt và không sinh diệt, hợp lại là một không thể tách rời, cho nên sinh diệt vĩnh viễn không gián đoạn. Nguyên nhân vì sao vậy? Vì tính bất sinh bất diệt, thì làm sao có gián đoạn được. Chỉ cần ly tướng. Ly ở đây là không chấp trước tướng, không phân biệt. Ở trên tướng không khởi tâm động niệm, thì gọi là ly tướng. “Ly hết thảy tướng, tức hết thảy pháp”. Chỉ cần quý vị không phân biệt, không chấp trước, không khởi tâm, không động niệm, thì hết thảy vạn pháp chẳng pháp nào không phải là tự tính. Lúc này, cảnh giới tâm hiện thức biến, quý vị hoàn toàn thấy được. Sớ Sao dùng pháp môn Niệm Phật, dùng pháp môn này phục hồi tự tính, bởi vì quý vị vốn là Phật, bây giờ lại niệm Phật. Vốn Phật là nhân, bây giờ niệm Phật là duyên. Nhân gặp được duyên, thì quả báo sẽ hiện tiền. Quả báo này nghĩa là quý vị nhập cảnh giới Phật.
Ngày ngày, niệm Phật, hữu khẩu vô tâm, không thể tương ứng. Hàng ngày, cũng ở trong Niệm Phật đường, niệm ngàn tiếng, vạn tiếng, nhưng không tương ưng, khi lâm chung vẫn còn sợ chết, là chưa được. Hạng người này rất nhiều. Người khác có nhìn thấy, cũng không cần phải để trong lòng, mà quay lại hỏi bản thân mình, mình làm được chưa?
Ngày nay, đức Phật A Di Đà đến tiếp dẫn tôi, tôi có thật sự sinh tâm hoan hỷ không? Thật sự muốn đi theo Ngài không? Thật sự buông bỏ thân tâm thế giới trước mặt chăng? Danh lợi, thân tình, triệt để buông bỏ được chăng? Hết thảy đều đến để khảo nghiệm chúng ta, rốt cuộc chúng ta có thật sự tu tập hay không? Thật tu, thì thật được vãng sinh.
Tâm của đức Phật giống như tâm của cha mẹ vậy. Cha mẹ đối với con cái, chư Phật đối với chúng sinh, tâm trạng như nhau. Không gì ngoài việc mong cho chúng sinh sớm có ngày thành Phật. Có thể thành Phật được chăng? Đáp án là khẳng định thành, không có một chút hoài nghi nào hết. Vì sao vậy? Vì hết thảy chúng sinh vốn là Phật.
Dạy chúng ta tu tập, hạ thủ công phu từ đâu đây? Từ chỗ phá 4 tướng: Ngã tướng, Nhân tướng, Chúng sinh tướng, Thọ giả tướng. 4 tướng này, nếu quý vị nhìn thấu, thì không còn chấp trước nữa. Vô ngã tướng, là không còn chấp trước thân này là ta. Thật sự coi cái thân này giống như bộ quần áo vậy. Đây là chân tướng sự thật. Chấp trước thân này là ta, thì sai lầm rồi, quý vị sẽ không thoát khỏi luân hồi lục đạo. Quý vị nên biết tu đức hạnh gì, làm việc tốt nào, hành thiện tích đức, quả báo đều ở cõi Trời, Người, không thoát khỏi lục đạo.
Thật sự có duyên, có phúc báo lớn gặp được Phật pháp, nguyện vọng lớn nhất khi gặp được Phật pháp, đời này làm Phật, quý vị mới thật sự giải quyết được vấn đề. Phật là gì? Phật là người hiểu biết rõ ràng. Quý vị hiểu rõ ràng chân tướng sự thật về nhân sinh vũ trụ, không hề có tơ hào sai chạy, thì người này chính là Phật. Phật là người thông đạt rõ ràng, thật là xứng đáng, thật sự đạt được cứu cánh viên mãn. Do đó, Tín-Hạnh-Nguyện, là 3 điều kiện quyết định cho việc tu tập pháp môn Tịnh Độ. Phàm người có đầy đủ 3 điều kiện này, đều là người học Tịnh Tông, là những người học Tịnh Tông mà được.
Nhất tâm bất loạn, trên thực tế không dễ gì đạt được, cho nên rất nhiều người nhìn thấy Nhất tâm bất loạn trong kinh, đều lắc đầu nói rằng không đạt được. Nhất tâm hệ niệm, thì đại khái không có vấn đề gì. Nhất tâm hệ niệm, nghĩa là trong lòng mình thường nhớ đến. Cái này, thì dễ đạt được. Nhất hướng chuyên niệm lại càng dễ đạt được, chỉ một phương hướng là thế giới Tây Phương Cực Lạc, chuyên niệm A Di Đà Phật, chuyện này lại càng dễ làm.
Chúng ta thường nói gia đình hòa mục, sự nghiệp thuận lợi, xã hội an định, thế giới hòa bình. Nói hẹp, đó là điều tốt có được từ việc sửa đổi hành vi. Nói rộng, thì tâm hành của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh, từ nhân sự, vật chất, hoa cỏ, cây cối, cho đến sơn hà đại địa, cả vũ trụ này. Vì sao vậy? Trong kinh điển Phật giáo Đại thừa có 2 câu vô cùng quan trọng, đó là nguyên tắc tối cao, là sự thân chứng của chư Phật Như Lai. Ngày nay, chúng ta thường nói là Chân lý, chư Phật Như Lai thân chứng, đó chính là “Tướng do tâm sinh, cảnh tùy tâm chuyển. Hết thảy pháp tòng tâm tưởng sinh”. Chư Phật Như Lai vì hết thảy chúng sinh giảng kinh thuyết giáo, bất luận là ở thế giới này hay nơi phương khác, tuy không đồng thời gian, không gian thứ lớp giáo hóa, nhưng không thể xa rời 2 câu này.
Trong tập này
1. Hành trình giác ngộ | HT. Thích Thiện Đạo - 2. Hồn vu lan | Lăng Già Tâm - Dừng lại | Đỗ Nguyên Long - 3. Vua Thuận Trị làm thơ ca ngợi hạnh xuất gia | Dịch thơ: Trần Quê Hương - 4. Hỏi chuyện học Phật với Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc | Minh Lê (NT) - 5. Chân dung Mẹ | Lâm Băng Phương - 6. Nghĩ về sinh tử | Vu Gia - 7. Trăng Vu Lan | Thích Quảng Minh -
8. Vài ý về hoằng pháp trong xu hướng thời đại mới | Minh Quang - 9. Cái lạy đầu tiên | Nguyên Cẩn -
10. Chiêm bái xá lợi Phật | Trí Minh Đặng Hùng Anh